Hương hoa

Chuyên mục: Trang thơ Được đăng: Thứ năm, 17 Tháng 11 2011 Viết bởi Võ Văn Oanh

HƯƠNG HOA
Võ Văn Oanh

Cô hiệu trưởng giảng bài, tóc bỗng trắng như mây
Lời dạy học trò thương kính mẹ cha êm êm sóng vỗ
Làn gió dịu dàng len vào vuông cửa sổ
Giọt mưa nhỏ vô hình thấm ướt những tâm hồn...

Trò rưng rưng và thầy cũng rưng rưng
Thời khắc chậm trôi, không gian lắng lại
Ngôi sao chiều ngẩn ngơ quên nhấp nháy
Lời giảng ngừng rồi ai vẫn bâng khuâng ...

Bài đạo đức hôm nay đâu phải đã dừng
Còn phải theo các em vào đời đến ngày khôn lớn
Ơi những chàng trai mang trái tim hảo hán
Những thiếu nữ mặn mà đâu chỉ biết yêu thuơng
Thầy lặng ngồi, quên mình tóc điểm suơng

Ngỡ cũng như các em, đang thời cắp sách
Mắt nhòa theo câu ca xưa man mác
"Bên ráo cho con nằm bên ướt mẹ lăn ..."
Muốn làm bóng kơnia mát lưng mẹ trên nương

Làm cơn gió nhẹ nhàng theo xe cha quanh phố
Giọng bổng, giọng trầm, lịm trái tim trò nhỏ
Nước mắt tràn mi, em thấm vội còn vương ...
Ngày mai đây tập vở dẫu sang trang
Em nhớ mãi giọt lệ tràn thương mẹ

Ngoài giọt vô tình , rơi theo lời cô kể ...
Quay trở về tim còn có giọt ăn năn .
Cuộc sống là hoa, đạo đức là hương
Suy ngẫm đời người trước sau còn mất

Thêm lửa cho ngọn đèn và cho hoa thơm ngát
Sáng trước mắt thầy một mái tóc như sương ...
 V V O

Tin mới

Các tin khác

Lượt xem: 3034