Nhớ ngày xưa dạy học

Chuyên mục: Trang thơ Được đăng: Thứ sáu, 29 Tháng 11 2013 Viết bởi Hồ Nguyễn

NHỚ NGÀY XƯA DẠY HỌC

Hồ Nguyễn

      Hai mươi lăm tuổi tôi vào nghề giáo,

      Đến vùng xa ngơ ngáo tập làm người.

      Tiếng học trò trêu ghẹo cũng vui vui:

      “Thầy giáo trẻ của tui, sao thương quá!”

       

       Lần đầu tiên thấy các trò xa lạ,

      Dáng ngây thơ khiến tất dạ thương thương

       Áo dài thô trắng tràn ngập sân trường,

      Lung linh chiếu rạng vầng dương buổi sớm.

                     

                 

       Đôi khi thấy có vài em nhìn trộm,

      Liếc xem thầy có bận rộn về em?

      Nhưng lòng tôi nào dám nghĩ gì thêm,

       Lo phận sự làm thầy yên lặng dạy.

                                

      Rồi ngày tháng dần chảy trôi êm ái,

      Bút mực quen đưa thân ái lần qua.

      An ủi tôi thời gian phải xa nhà,

      Thầy trò mãi tình thiết tha sâu đậm.

                                

     Rừng cao su bạt ngàn màu xanh thẵm,

     Dốc đồi cao buồn ra ngắm trưa về.

     Tiếng ve sầu kêu tha thiết tái tê,

      Thân cô độc mưa thu về hoang vắng.

                                

      Thủ Dầu Một quê thứ hai sâu nặng,

      Thầy trẻ nay mang tình nặng tha hương.

      Thấy học trò sao thương quá là thương,

      Thêm kỷ niệm trên bước đường dạy học.

                                 

      Đời dần trôi những tháng ngày khó nhọc,

      Đêm ngồi bên đèn chăm sóc chấm bài.

     Tình thầy trò nào dám nghĩ lệch sai,

     Nghe tiếng gọi “thầy”xa bay ngọt lịm.

                                 

     Tình vươn cao cố nén tim dấu diếm,

     Lo chu toàn trách nhiệm chẳng gì hơn.

     Dù con tim đôi lúc đập từng cơn,

     Không cho phép thầy khinh lờn lỗi đạo.

                             

     Từ thuở ấy tôi thiết tha nghề giáo,

     Nhớ hè về nghe chim sáo kêu quanh.

     Hàng phượng tươi hoa vui thắm ôm cành,

     Như nhắc nhở tình trong xanh muôn thuở.

                                    

     Những ánh mắt trộm liếc nhìn bở ngỡ,

     Tuổi thanh xuân một thuở khó mà quên.

     Mái tóc thơ lơ đãng gió đùa bên,

     Môi tươi mộng đang vươn lên thắm đẹp.

                                 

     Tiếng cười vui dưới bóng hàng cây điệp

     Nhảy tung tăng chọi dép rượt đùa nhau.

     Nét thơ ngây bao cảm nhận dạt dào

     Ôi! Nhớ quá những ngày nào dạy học.

     

    Rồi qua đi những năm dài khó nhọc

     Cố tìm vui chuyên tâm dạy học trò.

     Kiếp làm thầy luôn mãi thấy âu lo

     Cho đàn trẻ đang lần dò tiến bước.

                                  

     Quý hóa thay với những gì có được,

     Học trò vui, mừng ca bước sang hè.

     Miệng tươi cười nhận phần thưởng đem khoe,

     Thầy cũng thấy tim mình như se nhẹ.

                                  

     Trông đàn trẻ đang tưng bừng vui vẻ,

     Khiến tình thầy trao cho trẻ cao thêm.

     Hình ảnh kia luôn giữ mãi êm đềm,

     Như tô vẻ bức tranh đời thêm đẹp.

 

 

      Rồi trãi qua những tháng ngày khắc nghiệt,

     Chốn quê hương không cho phép theo nghề.

     Xuôi theo dòng lận đận sống xa quê,

     Hồi tưởng  lại ngày xưa tê tái dạ.

                                  

     Bánh xe lăn thời gian trôi nhanh quá,

     Thoắt mà nay nhìn trên mặt da nhăn.

     Thầy giáo xưa nay hiện nét băn khoăn,

     Còn đâu nữa thời tung tăng son trẻ.

                                  

     Chiều hải ngoại gió thu buồn nhè nhẹ,

     Lá rời cành bay tung toé trên sân.

     Tiếng chim kêu lạc lõng khuất xa dần,

     Đưa tuổi hạc sống xuôi lần kỷ niệm.  

 

      HỒ NGUYỄN

 

 (Kỷ niệm ngày xưa dạy học ở:

 Tỉnh Bình Dương, Trung học Kỹ Thuật Tây Ninh

 Trung học Nông Lâm Súc Tây Ninh)

 

Tin mới

Các tin khác

Lượt xem: 2338