Chuyến đi xuyên biên giới - Kỳ 2

Chuyên mục: Truyện ngắn - Bút kí - Tùy bút Được đăng: Thứ tư, 11 Tháng 5 2011 Viết bởi Nguyễn Quốc Nam


Nhà sàn ở Lào

( Tiếp theo )  KÌ 2

Chúng tôi đến một làng nhỏ dọc bên đường thì anh bạn đề nghị dừng xe để vào một tiệm tạp hóa mua sim điện thoại của Lào để tiện liên lạc. Tôi và Quang Lộc nhìn một đám đông đang tụ nhau ở một mảnh đất trống cặp đường nhựa, thì ra có một đoàn hát lưu động đang chuẩn bị dựng rạp để trình diễn đêm nay.


Họ đang rinh những thùng loa to nhạt màu trên xe tải để đưa vào nơi sân khấu lộ thiên, nhiều đồ đạc dây điện lỉnh kỉnh và cả máy phát điện. Trai gái và trẻ em đi lại và bu kín nơi nầy. Trời đã xế chiều những trẻ em trai gái ăn mặc xốc xếch, có đứa ở trần nô nức tung tăng chân đất, khuôn mặt hớn hở chuẩn bị đón nhận một buổi trình diễn và vui chơi ngoài trời. Chắc là đoàn hát phục vụ nên chẳng thấy ai bán vé. Tôi và Lộc nhìn những bé trai ,bé gái hớn hở với nụ cười tươi thắm và hồn nhiên trên môi làm chúng tôi nhớ lại tuổi thơ của mình cũng như thế khi được đi xem chớp bóng thí ( chiếu phim xem miễm phí) ngoài trời ngày xưa…Ôi tuổi thơ nơi đâu cũng dễ thương, hồn nhiên, ngây thơ , bình đẳng, vô tư không vướng bận bởi sự giàu, nghèo, đói khổ và giai cấp. Tôi tự hỏi:-Có phải chăng chính người lớn, những ước lệ xã hội hay những học thuyết là nguyên nhân đào sâu và phân hóa, tạo ra những khoảng cách vô hình nhưng có thật cho trẻ em khi bước dần vào đời sống trưởng thành hay đó là qui luật tự nhiên tiến hóa của xã hội loài người ..!?!

 

Chúng tôi tiếp tục lên đường vì từ biên giới vào đến trung tâm tỉnh Champasak còn khoảng 160 km. Dọc đường chúng tôi nhìn thấy những ngôi nhà sàn, những tấm bảng giới thiệu  khu resort mới xây dựng, những khu du lịch sinh thái và cả những sân golf. Chúng tôi không hiểu giữa những làng quê vắng vẻ, dân cư thưa thớt như thế nầy chủ yếu sống bằng nghề nông thì xây dựng sân golt để phục vụ ai và ai chơi…? Thôi thì đó là tính toán đón đầu và tầm nhìn của những nhà đầu tư hướng tới sự phát triển và kỳ vọng trong tương lai của họ.

Xe đang chạy thì ông bạn tôi dặn khi đến trạm kiểm soát, ông xuống trình giấy tờ và nộp 5000 hay 10000 kip tiền lệ phí đường giống như các trạm thu phí cầu đường ở Việt Nam mình vậy đó. Gần đến trạm thu phí ông bạn tôi ra hiệu cho xe chạy từ từ để trình trạm, nhưng đến nơi tôi chẳng thấy một bóng nào chặn xe hay thu tiền gì cả. Tối đó chúng tôi mới biết sau đại hôi ở Lào, chính phủ đã bãi bỏ việc nầy ở các trạm và nhân dân Lào vô cùng phấn khởi ủng hộ. Chỉ mới đây một tháng khi đi tôi còn đóng nay trở về là đã khác rồi- ông bạn tôi tự tán thán.  Chúng tôi thầm nghĩ phải Việt Nam mình cũng làm được như thế thì dân chúng phấn khởi biết dường nào…  

 

Một Hotel tại Pakse

Trời đã tối chúng tôi phải mở đèn chạy dọc theo những cánh rừng hay sườn núi. Anh bạn tôi bảo đến Pakse mình nghỉ một chút rồi tiếp tục lên đường đến Paksong. Chúng tôi đồng ý như thế vì cũng đã đói rồi cần phải dừng lại một nơi nào đó để ăn.

Đến trung tâm tỉnh Champasak chúng tôi cho xe đổ vào sân của một cửa hàng bán vật tư đã đóng cửa. Nhạc sỹ Quang Lộc đề nghị đến một tiệm ăn nào đó để dùng bữa luôn tiện nhưng ông bạn tôi thì lo gọi điện liên lạc về paksong để lo cơm nước vì anh cho rằng giờ nầy không có tiệm nào mấy ông ăn ngon vừa miệng đâu, thức ăn, hương vị ở đây không hợp với khẩu vị của các bạn ! Sao khi liên lạc có lẽ trục trặc gì đó ông bạn tôi đang trầm ngâm suy tính và quyết định trên đường về Paksong sẽ ghé ăn phở ở một quán quen biết, trong khi Quang Lộc đã đói đến nơi. Tôi trực nhớ khi ở biên giới Cambodia và Lào ngồi uống cà phê quán lều nhỏ bên đường cô gái Cambodia chủ quán biết chút đỉnh tiếng Việt đã goi Quang Lộc là Kòng Lang (Tiếng Cambodia là lái xe hay tài xế) và cho biết các anh đến Lào nên ăn xôi vì xôi ở Lào nếp ngon lắm.

Tôi nhìn thấy bên kia đường có bán đồ ăn nhưng ông bạn cản không nên. Cuối cùng tôi nhìn thấy một cái xửng làm bằng mây tre lá có nắp đậy như ở Việt Nam người ta bán bánh bao vậy. Thì ra đó là bán xôi, tôi và Lộc quyết định mua ăn tạm trước để biết hương vị đặc biệt xôi của Lào rồi sẽ tính sau…

Thật vậy các bạn đến đất nước Lào mà không ăn xôi thì đó là điều thiếu xót lớn. ở Lào ăn xôi cũng như dân mình ăn cơm là chính vậy. Xôi ở đây nếp rất ngon, có hương vị thơm và khi ăn chúng ta sẽ cảm thấy vị ngọt dịu mà không cần phải dùng đến đường ( Đặc biệt dân địa phương chỉ dùng đường thô cà nhuyển màu vàng chứ không dùng đường cát trắng như ở Việt Nam).  Xôi cũng là món ăn mà mỗi ngày người dân nấu mang đến Chùa dâng cúng thức ăn cho các sư sãi hay dâng cúng mỗi buổi sáng cho các nhà sư đi khất thực.

Sau khi ông bạn chúng tôi liên lạc xong cả ba cùng lên xe và hướng về Paksong. Từ Pakse về Paksong còn hơn 50 km, trên đường đi chúng tôi ghé một quán phở của người Việt để thưởng thức phở Việt Nam ở xứ người với chút rượu đặc sản của xứ Lào. Trên đường về Paksong trời se lạnh như Bảo Lộc – Lâm Đồng Đà Lạt, chính nhờ thế mà chai rượu Lào có hương vị nồng đưa cay nhâm nhi đầy thú vị và ấm áp.

Chúng tôi chào chị em cô chủ quán người Quãng Nam Đà nẳng và lên đường về địa điểm nghỉ ngơi biệt lập giữa một cánh đồng rộng và những dãy núi bao quanh ở Paksong . Trời về đêm trên cao nguyên rất lạnh nhiệt độ xuống thấp khoảng 13-15 độ C…

( Còn tiếp... )

NGUYỄN QUỐC NAM

                                                                                          

Tin mới

Các tin khác

Lượt xem: 3220