Chuyến đi Ninh Thuận của Cựu học viên Nông Lâm Súc Bảo Lộc

Chuyên mục: Giao lưu gia đình NLS Được đăng: Thứ tư, 14 Tháng 12 2011 Viết bởi Bùi Trung

 Chuyến đi Ninh Thuận của Cựu học viên Nông Lâm Súc Bảo Lộc

Bùi Trung

Sau chuyến “truy tìm tông tích”,một kế hoạch đi Phan Rang được vạch ra: Đám cưới nhằm 23/11,phải có mặt tại Phan Rang trước một ngày.Vợ chồng tôi sẽ đi gắn máy về SG vào chiều 21/1.Rốt cuộc phải thay kế hoạch vì ‘quân số’ giảm mất 4 : Vợ chồng Quyền-Nga mới đi Cà Mau về,mệt,Vĩnh Lộc bị “sụt” lưng,Chí Vũ bệnh vào giờ chót !.Chỉ còn Chí Tiên,Đình Song và Thị Hiền thuộc nhóm Saigon.Vì không thể thuê xe tự lái nên phải thuê xe từ TâyNinh.

Các bạn lại tập trung ngược tại nhà tôi vào chiều 21/11,bốn người (cả Thiện,con trai của Bá văn Nở) xuống bến xe buýt Dầu Tiếng,cả gia đình tôi đón bằng gắn máy đến nhà lúc 5:30,khi biết vợ chồng Nga ghé chơi lúc trưa và giờ này đang thăm Thọ Già ở Trảng Bàng thì ai cũng tiếc,phải chi Nga thăm Thọ trước thì có dịp vui chơi với bạn bè tại nhà tôi đến tối.

Buổi tiệc “tiền đám cưới” khá tươm tất được bày ra và“bật mí” thành tiệc mừng sinh nhật lần thứ 23  con trai lớn của tôi.Tất cả hân hoan vỗ tay ca bài Happy birthday chúc mừng Minh Triết,anh chàng xúc động và hãnh diện vì sinh nhật của mình bỗng có sự tham gia đột xuất,như duyên hạnh ngộ,của các bậc “cây đa,cây đề” mà hắn từng ngưỡng mộ từ khi biết đến các website: nlsbaoloc.info; thuylambaoloc.com; nonglamsuctayninh.com.Càng ‘sướng’ hơn nữa là được gần gũi trong đêm ấy và suốt lộ trình gần 1000 cây số.Thật sung sướng khi nghe câu trả lời câu hỏi của bác Chí Tiên “Con nhận thấy lớp già như mấy bác và ba con ra sao?.

-“Con thấy ai cũng giỏi và đều có lắm tài.Hình như ai học trường Nông Lâm Súc đều có nhiều tài cả,tụi con chỉ có ngưỡng mộ và thán phục.”

Năm giờ sáng hôm sau,chiếc “mẹc”vuông 16 chỗ thênh thang đưa chỉ 8 người kể cả tài xế nhằm Phan Rang trực chỉ.Những chuyện xưa,nay như được dịp tuôn trào;nhìn vợ tôi và Hiền rù rì,to nhỏ cứ nghĩ là họ đã là bạn thân nhau từ lâu lắm.Bỗng tiếc sao không có mặt đầy đủ hơn các bạn học cùng thời.

Thương nhất là hai ống khói thuốc lá Chí  Tiên và Đình Song,mỗi khi thèm đều len lén ra thật xa để khỏi bị lên án.Chắc chắn cả gia đình tôi,thêm Hiền và Thiện đều không thíchkhói thuốc,riêng tôi với căn bệnh COPD quái ác thì đại kỵ mùi thuốc.Nhưng tôi từng hút thuốc lâu năm nên rất thông cảm cho cái thói quen khó bỏ,dù vậy hai bạn vẫn luôn hy sinh chịu đựng để giữ không khí trong xe không ngộp vì khói thuốc.Thương lắm khi thấy họ vỗi vã lao ra khỏi xe và nhanh chóng bật lửa mồi thuốc hút “gỡ” và cố làm ra vẻ đi dạo xa khỏi xe để khỏi bị chọc “quê” rồi trở lại xe khoan khoái thấy rõ.

Xe chúng tôi đến thành phố của nắng và gió Phan Rang khoảng 4 giờ chiều.Còn cách thị xã 9 cây số thì rẽ trái ghé nhà Bá văn Nở để “thả” Thiện và là dịp những người bạn học một thời hội ngộ sau gần 50 năm xa cách.Mất tin nhau lúc thiếu niên chỉ 16 tuổi,hôm ấy gặp lại tôi đã thành ông lão gầy gò ốm yếu 63.Những vòng tay ôm thật chặt,những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má nhăn nheo đen đủi.Xúc động ngập lòng,Bá văn Nở nghẹn ngào,hình như quên ráo những điều muốn nói,thay vì chào mừng,Nở phều phào nói xàm điên qua nước mắt :

-Mẹ ! cái thằng Trung này,tao nhớ hồi đó mày xấu trai nhất lớp,tao nhớ mày đen thủi đen thui….!!!”

 Mãi hồi lâu hắn mới sụt sùi :-“Không thể ngờ có ngày gặp lại các bạn ở đây ! Không thể tin được !.”

Lại còn thế nữa,hắn ôm cứng mình đứng trong sân nhà của hắn trước hàng trăm cặp mắt tò mò của họ hàng và bà con lân cận có mặt phục vụ lễ cưới ngày mai mà hắn cư lảm nhảm như thế chứng tỏ là Nở hoàn toàn bất ngờ nên ‘sướng’ quá vì hãnh diện khi giữa làng quê xơ xác chỉ có mỗi màu xanh của hai hàng sấu ven đường,còn lại là gió bụi,màu vàng của rơm rạ sau vụ mùa,trướchàng trăm cặp mắt tròn hấp háy của lũ trẻ đen nhẻm ùa vây lấy cả khu nhà đang rộn ràng dao thớt,trang trí để ‘ngó’ cho được những khách đặc biệt đã thực sự đến,lại đến trước một ngày,sự kiện mà cách đây ít phút không ai tin là sẽ xảy ra.Một hạnh phúc quá lớn,một cái “uy” vững vàng cho gia đình Bá văn Nở,hạnh phúc ấy cũng biểu hiện lên tất cả khuôn mặt 7 người chúng tôi khi nhận được sự tiếp đón vồn vã,trọng thị từ gia đình bạn mình.Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ hả hê cho chuyến đi “lịch sử” này.Trong lúc này,hình ảnh từng Thầy,Cô khả kính vàtừng dáng dấp thân quen của bạn bè lớp cũ –kể cả những người đã ra đi vĩnh viễn-dường như thấp thoáng đâu đây trong cái thân tình như ruột thịt,như hòa cả vào tiếng cười vui rộn rã của những con người,sau bao khó khăn,đã tìm lại được với nhau nhờ Thân tình Nông Lâm Súc Bảo Lộc.

Bá Văn Nở,bạn chúng tôi,giờ không còn nét khôi ngô mang vẻ Chàm có đôi mắt đặc trưng và hàm răng trắng ởn như các tài tử điện ảnh Ấn Độ, của ngày xưa nữa  mà giờ đây chỉ là một lão nông Chàm khỏng khoeo,chân đất,tóc lơ phơ,khuôn mặt già nua khắc khổ và chỉ còn có….3 chiếc răng.Tàn tạ như vậy nhưng cái tình Nông Lâm Mục vẫn tròn đầy,hắn có thể kể vanh vách các bạn cùng học ngày xưa,các biến cố trong trường,nhất là các cuộc tình vụng trộm nhưng trong sáng của thủa thiếu thời.Chẳng cần giấu diếm,hắn tự thú đã từng thầm yêu trộm nhớ 1 bạn cùng lớp-người con gái có cặp mắt sáng và đôi môi hồng,quanh năm mang sandal trắng đi học-còn bao nhiêu chuyện để nói nữa kìa…

Thấy cả lực lượng chuẩn bị cho đám cưới bỗng dừng cả lại để đón tiếp những khách phương xa,chúng tôi nháy nhau làm cạn mấy ly bia dang dở và xin phép rút,hẹn gặp lại 10 giờ sáng hôm sau.

Vào thị xã,trước khi đến khách sạn,chúng tôi ghé thăm gia đình Hồ Sĩ Lân-đại gia thuốc lá Phan Rang,cùng học với Chí Tiên từ Đệ Tam Thủy Lâm.Vợ chồng Lân niềm nở tiếp bạn xưa;chỉ nhìn cơ ngơi với trang trí nội thất hiện đại,điểm vài sản phẩm cao cấp như thú nhồi,đặc biệt là hủ rượu ngâm cặp tay gấu.Một khoảng sân riêng có garage xe 7 chỗ,đủ thấy chủ nhân là doanhnhân thành đạt.Mừng cho một người bạn thành công nhờ sở học.

Nhận phòng ở khách sạn Việt Thắng xong thì Sĩ Lân đến rủ đi ăn bánh canh cá và bánh “khọt” như hắn khoe tiêu chí ‘dzậy mới đúng nghĩa là đã tới Phan Rang’, nhâm nhi hết 6 lon 33,cả bọn chia tay về ngủ sớm dành sức cho ngày mai.

Sáng hôm sau,trong lúc chúng tôi ăn sáng và uống café vỉa hè đối diện khách sạn thì Nguyễn Xuân Pha bạn cùng học Thủy Lâm với Chí Tiên đến,mọi người lại được chứng kiến cái chân tình quyến luyến nhau của các đồng môn kéo dài gần nữa thế kỷ,thăm hỏi nhau,từng người,cuộc sống,kỷ niệm ngày xưa,bước truân chuyên,lưu lạc,cho nhau xem những chứng từ,sự vụ lệnh đã ố vàng màu thời gian giờ đã trở thành kỷ vật…..Khách café địa phương lúc đầu còn khá ngạc nhiên với nhóm chúng tôi,nhưng từ khi Xuân Pha đến thì họ dần hiểu ra chuyến đi “lịch sử” và cuộc tái ngộ sau ½ thế kỷ.Họ “nhường diễn đàn” và im lặngtheo dõi cái tình thân NLS bất biến với ánh nhìn càng lúc càng thiện cảm.Bảy lycafé thêm bảy dĩa cơm tấm với những khách lạ rôm rả những hồi ức có nhắc đến Nông Lâm Súc Phan Rang-nơi Chí Tiên từng dạy 2 năm- vui vẻ cũng đủ làm chị chủ quán cóc hài lòng nên ưu tiên thêm vài bình trà mới.

Xe đưa chúng tôi ra thăm bãi Ninh Chữ-kỳ thực là cho hai ống khói thuốc lá hút thoải mái-Trừ Song và Tiên,tất cả đều xuống xe chụp vài kiểu ảnh rồi lên xe ngắm cảnh.Ninh Chữ bây giờ đâu còn nên thơ của nét đẹp thiên nhiên ngày nào.Thay vào đó là một bãi công trình ngổn ngang,lộn xộn nhằm tạo nên những resort theo sức sáng tạo của con người.Bà con nghèo Phan Rang sẽ nghĩ gì khi các khu “nghỉ dưỡng cao cấp” thành hình đã mặc nhiên tiếm đoạt mất cái quyền dạo biển miễn phí của ngày xưa ?.Rồi bãi Ninh Chữ sẽ cũng trở thành hoài niệm cũng như một Đồi Cù ở Dalat giờ đã không còn là của tất cả mọi người nữa rồi !.

Quay lại đám cưới nhà Nở lúc gần 10 giờ sáng,lúc này lực lượng chúng tôi có thêm vợ chồng Hồ sĩ Lân.Gia đình Bá văn Nở cùng bà con sở tại với đầy dủ trang phục sắc màu truyền thống Chăm long trọng đón tiếp chúng tôi.Mới hay người Chàm theo Mẫu hệ, giống một số dân thiểu số ở Bảo Lộcnhư K’Hor,con gái chủ động “BẮT CÁI BÀO”-cưới cái chồng-thì ở đây,gia đình Nở là chủ động tổ chức “rước rễ”.Tôi từng dự lễ “bắt cái bào”ở vùng Di linh,cây số16,nay so với việc “bắt cái bào”của người Chàm thì người K’hor phải kêu bằng cụ,rõ ràng:

-“ Chưa đi chưa biết Phan Rang,

  Đi rồi mới biết CHĂM SANG HƠN MÌNH !”

Phần tốn kém nhất là phần ẩm thực,thường người ta tính theo tiêu chuẩn từng bàn,ở đây vô tư !.Không biết những ngày trước ra sao,chỉ tính từ lúc chúng tôi xuống xe chiều hôm qua thì cỗ bàn với các món khác hoàn toàn,bia chai Saigon xanh cứ tới tới cho vui,ngồi càng lâu càng quý !Tôi hỏi Nở“Bên kia qua bao nhiêu?” Hắn thản nhiên “ Hai,ba trăm gì đó”; “-Còn bên ‘mình?’”; “Cả ngàn,ăn thua nơi bả,không rõ nữa!”; “ Sao kỳ vậy”; “Tao là người ngoài cuộc”Tôi ngạc nhiên,suýt nữa hiểu lầm,một khách cùng bàn lên tiếng “Tục lệ mà,chút nữa rễ qua ổng còn phải đi trốn nữa kìa!” Hóa ra bên vợ,các cậu,dì lo tất,Nở và các chú,bác cứ tiếp khách ăn uống,lo vòng ngoài.

Chiêu đãi thoải mái,hết thì bưng ra,cạn thì khui két khác.Nở cho hay Từ sáng kéo dài đến gần trưa là khách ưu tiên,gần gũi,chúng tôi nằm trong số này,nghi thức chính là 1:30 trưa đãi bên nhà trai,sau đó là khách phổ thông và chỉ kéo dài đến…mười-một-giờ-rưỡi khuya !!!.

Về ca nhạc thì suốt đêm qua phục vụ karaoke thoả thích,hôm nay dàn nhạc chuyên nghiệp âm hưởng Chăm giúp vui tới khi nào bảo nghỉ thì …thôi !.

Có quả tim tài lộc nhưng không dùng đến,tiền mừng cứ trao tay đếm rồi vào sổ và cho vào túi xách như quyên góp từ thiện.Thâu ngân viên nhanh nhẩu vuốt cho phẳng phiu rồi xếp gọn,đếm,ngó mặt và ghi tên.

Tôi nhìn thấy vài bà lão móc từ trong người hai,ba lần những tờ giấy bạc cũ,nhiều nếp gấp thả xuống bàn,một thanh niên cặm cụi gỡ,vuốt từng tờ,xếp lại đếm….

Khách rời bàn thì lên ngay mâm khác,cạnh bàn chúng tôicó vài khách “nhiệt tình” đã chuyển đến 3 mâm vẫn hào hứng bưng ly bia cụng tá lả.Đám cưới quả là vui hết mình !.Phục vụ là con cháu trong nhà tranh nhau khui bia thoải mái,đây cũng là dịp uống làm quen sau khi gia chủ cầm tay đến tận bàn giới thiệu bà con trong họ với bạn cũ NLS Bảo Lộc.Tôi không uống được,chỉ nhìn mà còn sốt ruột trong khi Tiên,Song và Lân hưởng ứng cụng tưng bừng.

Tiệc tàn,trong khi chờ lễ chính thức chúng tôi được Lân đưa đi thăm hồ nước ngọt nhân tạo Tân Giang,một trong những công trình tự hào của xứ “gió như PHAN(G) ,nóng như RANG”.Thật ra hồ chỉ bằng một cái eo của hồ Dầu Tiếng,nhưng ở vị thế nhìn được toàn cảnh,trên cao rất đẹp.

Trở lại đám cưới,đúng như Nở nói,bên đàng trai quanghẹt rạp,chúng tôi đâm ra lớ ngớ,mọi người lăng xăng chụp ảnh,quay phim các nghi thức cổ truyền.Chúng tôi phải nhường bàn cho đàng trai,ráp thêm ghế mớitạm ổn.Tôi nghĩ thế thì lấy thu bù chi là không bao giờ đủ.Gia đình nghèo cưới một rễ là có cơ  mạt vì nợ.Tôi hỏi nhỏ một thanh niên bên cạnh: “Thường bà con cho tiền mừng bao nhiêu?”trả lời – “ Tùy bụng,sao cũng được !”.

Sau các nghi lễ truyền thống,trước khi vào phần vănnghệ là phần nhắn nhủ của hai họ chúc mừng đôi bạn mới-tiếng Chàm,lâu lâu nghe được ‘hạnh phúc’, ‘thuận vợ chồng,tát biển Đông’-Tôi được giới thiệu thay mặt nhóm CHV NLS Bảo Lộc phát biểu chào mừng hai họ và đôi bạn mới,do đột ngột và không chuẩn bị trước và ứng khẩu nói luôn nên tuy có chút lộn xộn nhưng vẫn may mắn làm tròn nhiệm vụ và trao phong bì có 2 triệu tiền mừng cho Nở với câu kết “Của một đồng nhưng công vạn lượng”.Nở trao ngay cho hai trẻ trong tiếng vỗ tay dòn dã.

Phải “rứt’ mãi mới ra đi được,tội nghiệp,Bá Văn Nở theo tận xe ôm từng người ,bệu bạo lau nước mắt.Chúng tôi cũng chẳng hơn gì,nén nước mắt vào trong,cố cười-méo xệch-chia tay bạn,gấp gáp quay xe,xua Nở trở vào lo bổn phận.

Tiếp đó là hành trình ngoài dự kiến,cho nghĩa tình bạn cũ trường xưa,vào thăm nhà Quảng đại Đức,xe chúng tôi cứ chạy theo Đức,chạy hoài chừng như vô định cho đến khi hết đường xe chạy thì Tiên,Song,Lân phải vấtvả lội bộ khá lâu mới đến nơi thăm gia đình Đại Đức.Tôi nói đùa “Nếu Đại Đức ở sâu thêm chút nữa có lẽ đã lên Thượng Tọa rồi !”.

Hoàng hôn xuống trong cái tĩnh lặng khu dân cư xa khuất ấy thúc mọi người mau quay trở lại,một lần nữa ôm nhau rưng rưng,tay nắm không muốn rời,những hành động,mọi biểu cảm của tình đồng môn Nông Lâm Súc luôn đẹp và ấn tượng như đã từng và sẽ mãi còn như thế !.

Trở về thị xã,dằn bụng bằng dĩa cơm gà Phan Rang xong,trả vợ chồng sĩ Lân tại cửa nhà riêng,chúng tôi quay lại khách sạn nghỉ ngơi lấy sức cho lộ trình trở về.

Lại thêm một lần “ tội nghiệp” cho Đình Song và Chí Tiên vì hai tay này không thể ngủ được nếu két ‘heineken’ còn chọc vào mắt hai chàng;vậy là cả tôi và Hưng tài xế lập thành 4 “tụ” nhậu cho hết bia,lần nhậu này không khí được trong lành nhờ có tôi.Hai chàng tay luôn kẹp điếu thuốc,cầm hộp quẹt suông cho đỡ ghiền !.

5 giờ sáng hôm sau,chúng tôi vẫy tay chào Phan Rang và thầm hẹn một ngày.

Xe hướng về Saigon,không còn cái háo hức như hôm khởi hành.Điện thoại từ nhiều phía dồn dập “ Tới đâu rồi ? ”, “Đám cưới vui không ?”….Mang tâm sự vui,buồn lẫn lộn,chúng tôi nhìn nhau,đồng cảm,hình như ai cũng đều muốn hỏi …chính mình : “ biết đến bao giờ gặp lại ?”.

Tây Ninh 12/12/2011
Bùi Trung.

Tin mới

Các tin khác

Lượt xem: 4570