Ôi! hàng phượng vỹ đã xa...

Chuyên mục: Trang âm nhạc ( Nghiên cứu - Giới thiệu CD - MV ) Được đăng: Chủ nhật, 07 Tháng 6 2020 Viết bởi Ban điều hành

ÔI! HÀNG PHƯỢNG VỸ ĐÃ XA...

 

NGUYỄN DUYÊN

Mùa hè, có lẽ nhờ tiếng ve sầu và hàng cây phượng vỹ trổ hoa đỏ thắm mà mùa hè càng thêm khởi sắc, đầy ấn tượng. Không biết từ xưa ,ai đó đã có sáng kiến trồng nó trong sân trường quả là một nét độc đáo.Một hình ảnh khó lạt phai trong lòng mỗi người khi nhớ đến quảng đời học sinh.Thời đó ai mà không nhớ đến một vài câu hát quen thuộc làm xao xuyến lòng người:

Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn, 

Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương 

Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi, 

Phút gần gủi nhau mất rồi 

Tạ từ là hết người ơi! 

……………………………..

Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn, 

Cảm thông được nỗi vắng xa người thương. 

Màu hoa phượng thắm như máu con tim, 

mỗi lần hè thêm kỷ niệm 

Người xưa biết đâu mà tìm

( Nỗi buồn hoa phương – Thanh Sơn)

Hay câu hát:

Bây giờ còn nhớ hay không? 

Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa 

Ngây thơ anh rủ em ra 

Bảo nhặt hoa phượng về nhà chơi chung 

 Bây giờ còn nhớ hay không? 

Bây giờ còn nhớ hay không?

( Hoa học trò – Anh Bằng)

Mỗi lần nhớ lại lòng tôi càng bồi hồi xúc động. Đúng là người xưa biết đâu mà tìm,bạn bè mỗi đứa một nơi kẻ còn, người mất….Có ai còn nhặt hoa thấy buồn không?

Ngày nay hè về cũng như xưa chỉ tiếc hình ảnh hàng phượng vỹ đỏ rực sân trường như xưa ít thấy.Vì nhiều lẽ người ta đốn nó để thay thế vào những cây khác mang tính thực dụng,hiệu quả hơn như cây bạch đàn,tràm bông vàng,cây bàng…thậm chí cả những cây cổ thụ uy nghi gắn bó hằng trăm năm với trường sở,phố phường.Những cây mà khi nhắc đến nó người ta biết ngay là trường nào,phố nào rồi.Theo tôi ,đây là một nét đặc trưng mang đậm màu sắc lịch sử văn hoá,niềm tự hào của người dân,không nên tuỳ tiện đốn hạ những cây đa niên quý hiếm.

Thời buổi kinh tế thị trường ,cuốn theo nhịp độ kinh tế đôi khi đã cuốn đi các nét đẹp của di sản văn hoá,hoặc bị lãng quên theo thời gian…việc nầy báo chí đã từng ta thán rồi.Mỗi lần đi thăm các di tích lịch sử,văn hoá… ai là người có tâm huyết,có tình dân tộc đều phải bùi ngùi như câu thơ của bà Huyện Thanh Quan:…Khiến người qua đó chạnh niềm đau.

Hồi đó mỗi lần tan trường,chúng tôi thường hay thơ thẩn bên gốc phượng già để ngắm vu vơ…chợt nhớ đến câu thơ của thy sỹ Trần Dạ Từ nghe sao độc đáo quá:

Lần đầu ta ghé môi hôn

Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang

Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng

Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông

Trên môi ta, vạn đoá hồng

Hôn em trời đất một lòng chứa chan

Tiếng cười đâu đó dòn tan

Nụ hôn ngày đó miên man một đời

Hôm nay chợt nhớ thương người

Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh

Trưa vàng, cỏ biếc vườn xanh

Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa.

( Nụ hôn đầu trích trong tập thơ Thuở làm thơ yêu em)

Nhìn những đoá phượng nở rực mà ngỡ như đôi môi chín mọng của người con gái đang độ xuân thì, thì thật lãng mạn quá cỡ vậy !?.Lại nhớ mang máng câu thơ nào đó của nhà thơ Pháp khi xưa thầy dạy văn tôi hay đọc nghe cũng rất buồn buồn:…Oh! Le vert paradis perdu l’amours enfantin…( Ôi! Còn đâu thiên đường xanh của những mối tình thời thơ dại)

 Chúng ta đọc bài thơ đã thấy hay và càng thấm hơn nữa khi nghe Phạm Duy phổ nhạc thì mới thấy trí tưởng tượng càng lên cao, càng ấn tượng nhiều…

Bây giờ, qua một sự cố đáng tiếc xảy ra ở trường học, người ta lần lượt đốn hạ không thương tiếc những cây xanh trong đó có cây phượng, thật đáng tiếc! Thôi rồi, những cánh phượng xưa! còn đâu một nơi trú ngụ êm đềm đẹp đẽ nhất cho những mối tình thơ mộng, những kỉ niệm khó phai của thời học sinh ngày nào….

NGUYỄN DUYÊN

Nghe Hoa học trò ( st: Anh Bằng )

Tin mới

Các tin khác

Lượt xem: 1368