Trang Thơ
XUÂN ĐÃ ĐẾN
XUÂN ĐÃ ĐẾN
Mùa xuân đến đất trời rạng rỡ
Đời đáng yêu đáng sống làm sao
Những điều ác ngượng ngùng xấu hổ
Trước hồn nhiên thánh thiện thanh cao.
Xuân đã đến đất trời mở hội
Hoa dâng hương, chim hót reo vui
Lòng người cũng xanh tươi trẻ lại
Gương mặt ai cũng nở nụ cười.
Xuân đã đến ta thêm một tuổi
Nghĩa là lời trọn một năm qua
Và sung sướng khi cùng bằng hữu
Chúc mừng nhau ly rượu cười khà.
Xuân đã đến chan hòa cuộc sống
Mấy mươi năm lận đận bên trời
Hơn một đời tình ta không cũ
Vẫn nồng nàn và mới tinh khôi.
NGUYỄN QUỐC NAM
Cần Thơ
CẦN THƠ
Em gái Cần Thơ hỏi xin anh bài thơ
Bán tin bán nghi, nửa đùa nửa thật...
- Con gái Cần Thơ có cần Thơ.. ?
Em nở nụ cười tròn xoe đôi mắt
- Con gái Cần Thơ cần Thơ thiệt
Anh không tin...-Phải hôn !?...
Thế là ta quen nhau
Bến Ninh Kiều đêm nay lộng gió
Hoa công viên tươi thắm sắc màu
Lấp lánh ánh đèn soi sóng nước
Chiếc thuyền con không biết về đâu...
Em kể về...vườn trái cây Mỹ Khánh
Chợ nổi Phong Điền, chợ nổi Cái Răng
Đình Bình Thủy - Lan Cần Thơ xinh đẹp
Biết có cánh lan nào dành cho riêng anh ?
Bãi cát trắng mịn màng bên bờ sông Hậu
Ta nhìn thấy cây cầu dài rực sáng
Bên nầy nhà hàng , phố , quán...
Xôn xao sóng gió... nói cười
Hoa sứ nhà ai mới nở
Hương thơm ngan ngát dịu dàng...
Đêm Cần Thơ anh nợ một bài thơ
Và chưa biết khi nào sẽ trả
Con gái Cần Thơ cần Thơ thiệt...
Anh không tin... -Phải hôn !?
NGUYỄN QUỐC NAM
Đêm đông nhớ bạn
ĐÊM ĐÔNG NHỚ BẠN
(Gởi theo Võ Văn Thắt)
Tiết sang đông thăm từng cơn gió lạnh
Quán vắng đêm khuya cô quạnh buồn tênh
Những ưu tư rót tràn ly rượu đắng
Nhớ bạn hiền dằng dặc nỗi sầu thương
Thời thơ dại ngày xưa cùng chung lối
Tuổi học trò năm tháng thoáng qua mau
Xếp bút nghiên ngưỡng đời còn bối rối
Kiếp phong trần tập tễnh bước lao đao
Cơn bão táp đâu chùn chân mỏi gối
Vận mạt đành vùi dập chối phong ba
Chí ngang dọc tã tơi cơn lốc xoáy
Mộng tung hoành sóng dữ cuốn trôi xa
Thôi vĩnh biệt bạn sớm về nơi đó
Vết thương lòng quán nhỏ một mình tôi
Còn chăng đó nấm gò xanh ngọn cỏ
Có nhớ nhung cũng lỡ chuyến xe rồi.
NGUYỄN VĂN TẠO
Chút tản mạn đầu đông
Chút tản mạn đầu đông
Trần Chu Ngọc
Có phải mùa Đông về bên khe cửa ,
Cho cái lạnh âm thầm lặng lẽ trong tim,
Cho nổi cô đơn anh vẫn trốn tìm ,
Còn nổi buồn vào lời thơ anh viết...
Có phải bầu trời bên em đầy tuyết ,
Nên hiện về trên khung kính Plazar
Cho phút lặng thầm nổi nhớ thật xa ,
Theo cánh Hải âu tìm nơi trốn rét ...
Còn kỷ niệm nào quẩn quanh da diết ,
Nên tìm hoài nơi bất chợt chia tay ,
Em xa rồi hay vẫn mãi nơi đây ,
Một chút huơng hoa - dăm câu tình tự...
Còn ray rứt trong từng lời tự sự ,
Như suơng khói bay lãng đãng bên đời ,
Còn một chút tình riêng dù đã xa rồi ,
Nguời quen cũ , bao giờ em trở lại ?
Tranchungoc
04/12/2011
Mẹ!
MẸ!
Mẹ là cả một đất trời
Đại dương to lớn- sáng ngời hào quang…
Mẹ là châu báu bạc vàng
Mẹ là tất cả kho tàng trần gian…
Mẹ là quả chuối- khoai lang
Là tay xách giỏ - vai mang gánh gồng
Tình mẹ như nước trong nguồn
Nuôi con khôn lớn –tròn vuông tháng ngày
Trưa hè Mẹ quạt liền tay
Con ngoan giấc ngủ…những ngày ấu thơ
Ru con chuyện cổ tích xưa…
Ví dầu…như vẫn mới vừa hôm qua!
Bây giờ Mẹ khuất trùng xa
Bây giờ-chuyện cũ , đã là chuyện xưa!
Chuyện xưa…đẹp quá như…mơ!
Mẹ con ấp ủ - nắng mưa tháng ngày
Phiên chợ sớm- con nắm tay
Con vào trường - Mẹ đắng cay chợ đời…
Thế là vĩnh viễn mất rồi…
Bóng hình của Mẹ bên đời các con
Biết rằng quy luật vô thường
Phù du cuộc sống cũng dường đấy thôi!
Nhưng mà nhớ quá Mẹ ơi
Nhớ vòng tay Mẹ - Nhớ lời Mẹ ru…
Nhớ ngày còn bé còn thơ
Cổng trường Mẹ đứng đón chờ con ra
Nhớ từng miếng bánh – gói quà
Mẹ đi chợ sớm…ở nhà con trông!
Bây giờ nhang khói thinh không
Mẹ ơi! Có hiểu nỗi lòng các con!!!
LÊ QUỐC SƠN
Thơ Dương Xuân Triều
Dương Xuân Triều
Gặp Người Xưa
Mai về gặp lại người xưa
Tàn thu chiếc lá đung đưa ngoài đường
Và lòng chợt nhớ mùi hương
Bay bay theo gió , tóc Nường xa xôi
Xa xôi thì đã cuối đời
Lời thề năm cũ , bay rồi còn đâu
Gặp nhau để xé lòng nhau
Hương xưa phai nhạt mà đau một đời
.
Già ...
Còn chăng thân xác cỗi già
Tâm hồn gỗ đá bóng ma cuối đời
Cuối đời tàn tạ trong tôi
Trong tôi ngày tháng tôi ngồi buồn xo
Buồn xo nhớ thuở mộng mơ
Mộng mơ nhớ thuở ban sơ xa mờ
Xa mờ chẳng đợi chẳng chờ
Chẳng chờ ngày tháng hững hờ ngó trăng
DXT
Hẹn ngày xuân lên Núi
Thy sỹ KhaLy Chàm là một người gần gủi với Gia đình NLS Tây Ninh,vì anh là rể Nông Lâm Súc ( ông xã chị Nguyễn Thị Xuân - khóa 3).Lần Họp mặt thứ 11 anh có tham dự và lên đọc một bài thơ tặng ngày Họp mặt.Kì rồi trong chuyến đi thực tế sáng tác trên Núi,anh gửi về một bài thơ tặng TrangNha.Xin giới thiệu cùng bạn đọc
khaly chàm
hẹn ngày xuân lên núi
từ lâu rồi, chưa lên chơi với núi
nay dễ thường đời mỏi ngược chân run
lưng chừng núi ném buồn vui theo gió
nhìn thời gian chạm sương khói vô cùng
đi lên núi có ai thầm đếm bước
hàng ngàn năm đá mở mắt ngậm ngùi
những vết tích… ẩn tàng trên phiến diện
có bao giờ ai đã chạm bờ môi ?
ta lên núi ngỡ ngàng thơ tuột dốc
khi phơi bày chữ nghĩa bán rao chơi
người tứ xứ chỉ cầu an cầu lộc
hời giá văn chương bao giọng điệu cười !?
lên chơi với núi, cụng ly vào đá
lời tri âm có thể tự kiếp nào
khô giọt rượu sao còn vang âm hưởng
rong rêu buồn tím chiều nắng hanh hao
ta xuống thấp, bóng chần chừ trên núi
thôi được rồi. Hẹn lại mấy ngày xuân
mang thơ rượu để cùng ngươi đối ẩm
đá nguyên sinh chắc cũng phải vui mừng
Núi Bà 11/2011
Tự tình với Núi
TỰ TÌNH VỚI NÚI
Hoa chen lá, đá chen cây
Ba mươi lăm năm lại xuân thì núi ơi!
sắc màu trẩy hội
nắng rơi
lao xao tiếng lá chạm lời công phu
Nao chiều một cụm phù du
Vỡ trong hơi gió lời ru chung tình
Chớm mùa non bấc xinh xinh
Sắc xuân sớm nở, giữa bình minh đông
Thơm lừng tứ phía hươngphong
Lời thiên cổ vọng ấm lòng núi ơi!
NÚI VÀO XUÂN
Núi vào xuân
cỏ hoa tưng bừng khúc hòa âm gieo hạt
bông dầu xoay xoay ngây ngất những hương mùa
giao hưởng suối rì rầm ru ảo nhạc
lung linh hồn mộng, ngộ hơi thiền trầm mặc tiếng chuông đưa
Núi vào xuân
phố tết kéo về đây tụ hội
khách mười phương khoe thắm nét duyên xuân
cỏ-cây-đá núi rộn rã đón mừng người xưa về lại
thêm một mùa tương thân
Núi vào xuân
mỗi ngày một lạ
thanh sắc nhiều hơn, lưu luyến thêm tình
lưng lũng núi ta thấy mình như lá
chơi vơi hồn bay giữa những dãy khăn mây
Vũ Miên Thảo
Hương hoa
HƯƠNG HOA
Võ Văn Oanh
Cô hiệu trưởng giảng bài, tóc bỗng trắng như mây
Lời dạy học trò thương kính mẹ cha êm êm sóng vỗ
Làn gió dịu dàng len vào vuông cửa sổ
Giọt mưa nhỏ vô hình thấm ướt những tâm hồn...
Trò rưng rưng và thầy cũng rưng rưng
Thời khắc chậm trôi, không gian lắng lại
Ngôi sao chiều ngẩn ngơ quên nhấp nháy
Lời giảng ngừng rồi ai vẫn bâng khuâng ...
Bài đạo đức hôm nay đâu phải đã dừng
Còn phải theo các em vào đời đến ngày khôn lớn
Ơi những chàng trai mang trái tim hảo hán
Những thiếu nữ mặn mà đâu chỉ biết yêu thuơng
Thầy lặng ngồi, quên mình tóc điểm suơng
Ngỡ cũng như các em, đang thời cắp sách
Mắt nhòa theo câu ca xưa man mác
"Bên ráo cho con nằm bên ướt mẹ lăn ..."
Muốn làm bóng kơnia mát lưng mẹ trên nương
Làm cơn gió nhẹ nhàng theo xe cha quanh phố
Giọng bổng, giọng trầm, lịm trái tim trò nhỏ
Nước mắt tràn mi, em thấm vội còn vương ...
Ngày mai đây tập vở dẫu sang trang
Em nhớ mãi giọt lệ tràn thương mẹ
Ngoài giọt vô tình , rơi theo lời cô kể ...
Quay trở về tim còn có giọt ăn năn .
Cuộc sống là hoa, đạo đức là hương
Suy ngẫm đời người trước sau còn mất
Thêm lửa cho ngọn đèn và cho hoa thơm ngát
Sáng trước mắt thầy một mái tóc như sương ...
V V O
Về lại suối nguồn
Về lại suối nguồn…
Trở lại rừng xưa xao xác lá ,
Tìm một khoảng đời - dấu tích xưa ,
Tìm lại bến xưa dừng gót hoang sơ ...
Nghe thác đỗ âm vang mùa nước lũ...
Bên cội già man mác hương năm cũ,
Có một dòng sông giờ đã qua đời ,
Còn một tuổi xuân ngày đó một thời ,
Sau chiến tranh chung tay xây dựng lại...
Năm tháng đi qua những ngày dầu dãi ,
Dưới tán lá hôm nào bất chợt dừng chân ,
Hoa Sim rừng nở tím bâng khuâng ,
Bao người ra đi còn dấu chân để lại ...
Cho niềm tin vẫn còn tồn tại ,
Cho suối nguồn vẫn mãi trong veo ...
Bến sông xưa còn lại bao điều ,
Trong quá khứ giữ lại bao niềm nhớ !
Tranchungoc