Trang Thơ
Có phải chăng
CÓ PHẢI CHĂNG...!?
Nguyễn Quốc Nam
Biết thế gian vô thường...
Sao em còn phiền não..?
Có phải chăng phiền não
Là bồ đề không em..!
Thấy chiếc lá vàng rơi...
Hiểu đời là như thế...
NGUYỄN QUỐC NAM
Nhớ mẹ
NHỚ MẸ
Vũ Anh Sương
Kính dâng Mẹ
Con về mẹ đã ra đi
Chân không bước nữa bờ mi khép rồi
Con kêu mẹ vẫn ngậm lời
Tìm hơi thở ấm một trời giá băng
Vậy là mẹ đã xa xăm
Xuôi tay bao nỗi khổ thầm xuôi theo
Mặt gầy hóp má nhăn nheo
Buông bỏ nỗi buồn
BUÔNG BỎ NỖI BUỒN
Nguyễn Quốc Nam
Em từng lang thang bãi biển về đêm
Đi chân đất thả hồn mơ theo sóng…
Vun tay ném vèo bay nhiều ước vọng…
Buông bỏ nỗi buồn rơi rớt ngoài tâm.
Trường xưa lưu luyến bước chân về
TRƯỜNG XƯA LƯU LUYẾN BƯỚC ĐI- VỀ!
Vũ Miên Thảo
ngày đến trường dù đã xa
hiện hữu hay tương lai, ký ức mãi nâng niu trìu mến.
ôi, âm vang trống gọi nhanh chân, giục chúng tôi ngày khai giảng
hòa cùng lời dạy của thầy cô yêu dấu.
đọng lại trong tôi đau đáu nỗi niềm.
thầy cô là điểm tựa, sưởi ấm từng con tim mong uớc một niềm tin.
nhớ xưa, còn bở ngỡ trước cổng trường xa lạ
hôm nay, cảm xúc ấy quay về vấn vương những nghẹn ngào, đưa tiễn
Tây Ninh thuở người đi mở cõi
TÂY NINH, THUỞ NGƯỜI ĐI MỞ CÕI
Trần Hoàng Vy
Ngày xưa, trong sách sử
Miền biên viễn xa xôi
Có người vừa xa xứ
Đến như mùa mây trôi!
Cứ lênh đênh trên biển
Cứ lặng lờ trên sông
Hỏi tên sông Quang Hóa*
Nỗi nhớ Cù Lao
Nỗi nhớ Cù Lao
Trần Chu Ngọc
Mấy mươi năm giờ về chốn cũ
Dòng sông xưa nước chảy êm đềm
Ngang con phố giữa trưa ngáy ngủ
Lần trở lại núi Bà Đen
LẦN TRỞ LẠI NÚI BÀ ĐEN
(Gởi hương hồn một người bạn)
Nguyễn Quốc Nam
Trở lại núi lần này buồn quá..!
Bởi vừa hay tin bạn qua đời...
Dẫu biết lẽ vô thường là thế
Sao bùi ngùi nhìn chiếc lá rơi..!
Chiều bên sông Gò Công Tây
CHIỀU BÊN SÔNG GÒ CÔNG TÂY
Trần Chu Ngọc
Chiều lắng nghe tiếng đò
Ta về qua bến Bắc
Người xa xứ ngẩn ngơ
Lời chào ngày xuân
Lời chào ngày Xuân
KhaLy Chàm
chào ngày mới chào giọt sương lấp lánh
chào nắng ban mai chào lá biếc trên cành
Chiều thượng nguồn sông Vàm Cỏ
CHIỀU THƯỢNG NGUỒN SÔNG VÀM CỎ
Trần Hoàng Vy
Cứ chảy mãi sao chiều,
nhạt nắng.
mặt trời vừa cúi thấp,
hôn sông…
cứ thấp thoáng
viền môi gợn đỏ