Thơ Vũ Miên Thảo
Ghi ở mép nước sông Vàm
Vũ Miên Thảo
có từ bao giờ
mảnh đất gò trên dòng sông thương nhớ
giọt nắng chiều nghiêng kẽ lá loang toả góc sân thiền
giọt nắng long lanh những tia nhìn em xưa ẩn sau làn tóc xoã
mi chớp bâng quơ, e thẹn, dịu hiền
giọt nắng chiều nghiêng kẽ lá loang toả góc sân thiền
giọt nắng long lanh những tia nhìn em xưa ẩn sau làn tóc xoã
mi chớp bâng quơ, e thẹn, dịu hiền
có từ bao giờ
gốc cây già xoè những bàn tay xanh mát
che mầm yêu dịu ngọt nụ hôn đầu
sông vẫn êm trôi, hoa lục bình ở lại
ẩn màu trong những tia nhìn con gái
vì sao?
có từ bao giờ
cái dáng nghiêng nghiêng soi bóng tình yêu lung linh đáy nước
phía bên sông câu hò chiều thu văng vẳng khúc huê tình
em và tôi và dòng sông chơi trò cá cược
bầy cá quẩy đuôi, bầy cá say mồi - thuyền lá chẳng song đôi
đi qua chiến tranh
xóm thuần nông vươn mình lên dang tay chào mừng bình minh
trên màu mạ xanh mơn mởn
ngỏ xóm,đường quê tràn hương trái ngọt hương hoa
đã đôi lần về lại vùng đất mến thương của ngày xưa hoa mộng
nghe sóng lòng ru êm hòa nhịp sóng sông Vàm
lắng đọng vào trong tôi một miền quê thanh bình êm ả
bình yên dòng nước xề xuôi…
nhớ dáng em tóc bay bay lẫn vào mây và nụ cười tươi
đêm nay anh thao thức
hoài cảm trong anh sóng nước Gò Chùa!
đã đôi lần về lại vùng đất mến thương của ngày xưa hoa mộng
nghe sóng lòng ru êm hòa nhịp sóng sông Vàm
lắng đọng vào trong tôi một miền quê thanh bình êm ả
bình yên dòng nước xề xuôi…
nhớ dáng em tóc bay bay lẫn vào mây và nụ cười tươi
đêm nay anh thao thức
hoài cảm trong anh sóng nước Gò Chùa!
11.2010
Hoài phố
đường lu đè dấu cát
Bọng Dầu ngày xưa đâu?
tháng ngày qua lạnh nhạt
mưa - nắng làm nao nao!
điện thay dầu nhấp nháy
phố bừng bóng chiêm bao
trăng khuya mờ ánh sao
thấm hồn xưa ký ức
tình chao nghiêng ngầy ngật
tim chạm nỗi phù hư
bừng bừng khung trời xưa
người xưa ai còn nhớ?
giờ ta xanh nỗi nhớ
ngã ba tình yêu xưa
thằng em ta ở đó
biết gì?
trong chiêm bao
Lối gió lao xao
lối thu
tìm dáng nhân thu
lay phay tóc gió huy mù dấu xưa
phải chăng
tình đã theo mùa
một ta ngồi với gió lùa chiêm bao
lạnh chiều
lối gió lao xao
dư âm phức khúc
hanh hao tình trường
chữ tình
người vứt tứ phương
ta xin nhặt
để nỗi buồn không rơi
Nắng gọi
đành rơi mưa giữa ngày tốc mái
chùm hư hao đọng xơ xác đời gầy
chùm hư hao đọng xơ xác đời gầy
nổi gió, nhiên thiên dùi nhân ái
bức xúc nghịch chiều
tôn kính có lay phay?
cuồng gió xua mây qua bờ nắng
hồn biển hoang – dựng sóng nhan hồi
vọng khúc tình người đau dạ cát
triều dâng
rong nước
chơi vơi
chơi vơi
thu êm dịu
thu lùa hương mơ
mưa nhẹ, mây đùn
mưa nhẹ, mây đùn
trăng lơ lững
phương nhớ không còn thu ngọt nắng
mờ nhạt màn mưa, đã hững hờ!
phương nhớ không còn thu ngọt nắng
mờ nhạt màn mưa, đã hững hờ!
ngón chân đời bật móng, xám thịt da .
tháng mười gió dồn mưa – lũ bão
lập lại tháng ngày – mùa đã cũ
tháng mười gió dồn mưa – lũ bão
lập lại tháng ngày – mùa đã cũ
thiên- địa- nhân, nạn kiếp ai làm ra ?
tia mắt nào cũng cay nỗi đau
giữa ngổn ngang mùa giông tố
giữa ngổn ngang mùa giông tố
nát lòng, hãi âu xa vùng oan trái
anh xa em
và tháng mười còn đó giọt”mưa ngâu”!
âm hồn như dạt sóng trùng dương
trắng thu- mờ sương chiều xám mặt
con dã tràng vò càng se dấu cát
sợi sóng vờn - mọi thứ hoá hư không
sợi sóng vờn - mọi thứ hoá hư không
em - tháng mười- mùa thu lụa!
có nghe
nắng gửi chút hương lòng?!
VMT
Tin mới
Các tin khác
© NongLamSucTayNinh.com 2011 - 2020. Thiết kế website tại MtStudio.vn
Thành lập ngày 20 tháng 02 năm 2011
Email: nonglamsuctayninh@gmail.com