Trang Thơ
Bỗng dưng ta thấy yêu đời
Bỗng dưng ta thấy yêu đời
Nguyễn Văn Điệp
Sáng chim hót trên cành Lộc Vừng
Cây Sứ vừa trổ hoa đỏ rực
Những hạt sương sớm mai ngây ngất
Ta vẫn còn cơn mơ đẹp đêm qua
***
Trên con đường mềm mại đá hoa
Em khẽ đi những bước chân thật nhẹ
Khi cõi hồn mênh mang một thuở
Quên mùa thu còn những chiếc lá vàng
Xin một lần
KHALY CHÀM
Xin một lần
Tặng Đồng Nai quê ngoại
xin một lần tạ lỗi với dòng sông
đã lâu lắm chưa về trầm mình bơi ngược
không còn nghe bìm bịp kêu những ngày con nước lớn
không còn nhớ mùa nào hoa tím dập duềnh trôi
xin một lần tìm lại tuổi thơ ơi!
con thuyền giấy êm đềm trôi biền biệt
con dế than nằm trong bao diêm quẹt
cọng cỏ gà vươn cao cổ chờ sương
Hạnh ngộ NLS An Giang
HẠNH NGỘ NLS AN GIANG
Tạ Hoàng Trung
Gặp nhau đây thật tình cờ
Xôn xao sợi nắng, mơ hồ giọt sương
Trăng thêu một nét hoang đường
Đó, đây cách mấy đại dương - bỗng về
Khuya cùng giọt nóng cà phê
Nếu em là Thị trưởng
NẾU EM LÀ THỊ TRƯỞNG
Nguyễn Quốc Nam
Nếu em là Thị Trưởng.
Điều đầu tiên em làm
Nạo vét tất cả kinh
Ngay trong lòng Thành Phố
Trả lại những kênh rạch
Khi tình không chỉ trăng suông
KHI TÌNH KHÔNG CHỈ TRĂNG SUÔNG
Nguyễn Văn Điệp
Tháng tám em về mênh mang gió
Khi cõi đời không chỉ trăng suông
Ta đi trong nắng hè giữa ngọ
Có tìm được một chút vấn vương
Em có quyền hoài nghi
EM CÓ QUYỀN HOÀI NGHI…
Nguyễn Quốc Nam
Khi loài người phát quang.
Một phần tư trái đất.
Nền văn minh thế giới.
Phồn vinh hay vụt tắt…?
Mùa hè không về với biển
MÙA HÈ KHÔNG VỀ VỚI BIỂN
Nguyễn Văn Điệp khóa I
Tháng sáu rồi vẫn còn mùa hạ
Cơn gió nào về với biển của tôi
Bãi cát dài con đường vắng đơn côi
Thơ Hà Khắc Dũng
NHƯ SÓNG BIỂN
Hà Khắc Dũng - khóa II
Sóng vỗ rì rào
chiều nay biển hát
Hát lời ru đá hát lời ru... cát.
Vỗ nhẹ êm đềm
Có Bao Giờ Chợt Thức
Nhà thơ Vũ Xuân Chinh - Tây Ninh,là người bạn văn nghệ từ lâu của anh em Cựu học sinh.Anh vừa gửi qua Trang Nhà một bài thơ tâm đắc.Xin giới thiệu cùng Quý vị
Vũ Xuân Chinh
Có Bao Giờ Chợt Thức
Tôi mang tình yêu em ra đi
Qua sông lần nào cũng khóc
Gặp những bến bờ ngày xưa cô độc
Như con thú nhớ rừng
Như con thú nhớ rừng
Trần Chu Ngọc
Nếu một ngày ta trở về xuôi
Dấu những vết buồn nơi kẻ núi