Chuyện bây giờ mới kể

Chuyên mục: Truyện ngắn - Bút kí - Tùy bút Được đăng: Thứ sáu, 05 Tháng 8 2011 Viết bởi Bùi Tho


* NĂM

Tôi kể ra đây không biết có còn bạn nào nhớ không? Lần đó có khá nhiều anh em tham dự và bây giờ qua  40 mươi năm rồi  chỉ nhớ sự việc mà quên các thành viên tham dự  mất rồi. ,tôi mang máng thế thôi  ..hình như có Hoàng Thái,Thắt,Nam, ngọc Sương,Kim lang,Điệp A,…nếu có ai từng tham dự cuộc đi này thì lên tiếng nhé!

-THA LA XÓM ĐẠO là một bản nhạc thịnh hành vào thập niện 1960 cùng thời với bài  Màu Tím Hoa Sim,Đồi Thông Hai Mộ… Vì thế trong một lần rảnh rổi thầy trò chúng tôi đã có một cuộc du ngoạn đến vùng đất này.. Nhớ rằng,sắp vào Trảng Bàng ,ngay chỗ ngã ba vựa heo  theo hướng Tây Ninh –Sài gòn ,rẽ   tay phải  theo đường đất đỏ,đi thẳng ,không nhớ là xa gần bao nhiêu, hình như đến gần bờ sông,giáp giới với Đức Hòa Đức Huệ ngày xưa ? Tha La là một cái xóm nhỏ mà trọng tâm là Nhà Thờ  của  Dòng  Nữ Tu Kín .Chúng tôi tập trung ở sân nhà thờ,khu nhà được kiến trúc theo lối Pháp, để rồi chúng tôi chỉ rầm rì to  nhỏ chuyện trò ,không ca hát  dù có mang theo đàn,không dám làm kinh động khung cảnh chung quanh bởi lẽ qua cách khung kính  nhìn vào bên trong nhìn thấy những sơ mặc đồ trắng lặng lẽ đi lại như những bóng ma . Tôi còn nhớ là trưa đó chúng tôi ăn bánh mì,xì dầu,chuối…và nhớ không biết có những cuộc chơi nào? Mà tôi đã quên?..Chỉ nhớ  lúc ra về trời đã xế chiều,cả đoàn chúng tôi ra về gần đến ngã 3 gặp quốc lộ 1 ,đến một đồn lính nghĩa quân thì bị bắt lại với lý do là làm gì trong đó giờ này mới ra,nơi ấy là căn cứ của Cách mạng.

 -Thì ra thế,nào tôi có biết,

Cuối cùng  ,sau một hồi năn nỉ, chúng tôi cũng được ra về….

Và lần này rút kinh nghiệm hai lần trước,khi được hỏi đi chơi ở đâu? Tôi chỉ bảo là chơi ở Trường Lưu và Trí Huệ Cung cho chú Tư Chủ nhà khỏi trách cứ là cứ tìm vào nhưng nơi nguy hiểm mà chơi!

*SÁU

Có một cuộc nhậu ở khu cư xá thuộc nhà máy cao su Vên Vên,không nhớ là cơ duyên nào mà tôi có mặt trong nhóm đi chơi đó gồm các thầy cô mà thôi ,cũng không nhớ chính xác  những ai cùng đi hình như có thầy Rở,thầy Tài,Đẫu,…?  chỉ nhớ có một người duy nhất là cô Trần thị Hoàng,Bởi vì chính tôi là người chở cô Hoàng đi bằng chiếc SS 67 mượn  của Nguyễn Hoàng Thái….

Tàn tiệc đã quá trưa, khi chào ra về,thì khách chủ vẫn cò kè không chịu dứt,mặt dù đã ngồi trên yên xe  vẫn không khởi hành được ,nhà chủ vẫn tiễn chân hai ba ly bia con cọp nữa ,gọi là “hổng uống thì hổng đươc dzề! “

Riêng tôi,đã chếnh choáng say rồi. Thấy thế cô Hoàng mới lên tiếng bảo để cho cô lái ,tôi bảo là không sao chị yên trí đi tôi chạy được mà! Bởi lẽ ,anh bạn nào chắc cũng giống tôi khi đã vào vài ly lừng sừng rồi thường lái xe chạy mát lắm thêm vào đó mình là nam nhi nữa ai mà để cho đàn bà  phụ nữ lái xe chở mình? Và như thế sau khi bức ra được khỏi khu vực nhậu nhẹt ấy chúng tôi lên đường trực chỉ Long Hoa.,Nhớ rất rỏ là  con đường Tây Ninh –Gò dầu  lúc bấy giờ đang sửa chửa,mặt đường bị cày xới và trải đá  và đặc biệt trong thời chiến những chiếc cầu bị phá phải làm cầu tạm thường cao hơn mặt cầu cũ nên bên này cầu không nhìn thấy được bên kia,  khi xe tôi  chớm lên một đầu cầu thì thấy đầu bên kia một chiếc Jeep lùn của Quân Cảnh  Mỹ cũng chớm lên cầu. chớp đèn, tôi hiểu ngay rằng đàng sau nó là một đoàn “ Công voa”( một đoàn xe) Tôi cố giữ vững tay lái cùng nghe lời nhắc nhỡ của  cô Hoàng…và đúng thật bên kia cầu một đoàn thiết vận xa  M 113 đang ầm ì tiến lên ,vì chạy đoàn nên những tay lái đều ngồi trên mui lái bằng cần lái phụ có nghĩa là việc dừng thắng rất khó khăn..dù rằng chiếc xe jeep vẫn né đường cho tôi qua cầu , nhưng nghe tiếng động cơ ầm ầm và cơn bốc của bia nổi lên ,tôi đã loạng choạng tay lái,nhóm tài xế Thiết vận xe thấy thế đã dùng thanh sắt gỏ lên inh ỏi và la hét  may mắn là cô Hoàng đã ông cứng vào tôi để tôi gượng lấy được  thăng bằng trên khoảng đường lỏm chởm đá vừa mới rải này..Rồi tôi chỉ nhớ  xe nghiêng muốn chạy xuống ruộng lúa,tôi gượng kéo lại thì xe lại đâm ngang lộ, tiếng la hét càng to hơn…may mắn nhờ đống đá giữa đường đã  đẩy đầu xe tôi nghiêng ra phía lề , và tôi đã ngã xoài xuống,bất lực , nằm đó như chấp nhận, chờ đợi một cách thụ động…tiếng động cơ của thiết vận xa  to dần  với khoảng đất rung lên,người như chết lặng đi…. Cứ như thế tiếp tục,tiếp tục … cho đến khi  cô Hoàng kêu  và kéo tôi dậy khi  đoàn xe đã đi qua….tôi và chiếc xe đang nằm trên một bờ ruộng

Không nói thì các bạn  biết rồi, nếu không nằm ở chỗ đó mà nằm ngay trên đường  thì mấy chiếc Thiết vận xa của Mỹ sẽ bị lật nhào hết  và tôi bây giờ chắc chắn  là lên tới Sao Hỏa rồi ! và  Bùi Tho – chuyện bây giờ mới kể không phải dông dài kể lễ nữa phải không?

Bùi Tho

Lượt xem: 3129

© NongLamSucTayNinh.com 2011 - 2020. Thiết kế website tại MtStudio.vn

Thành lập ngày 20 tháng 02 năm 2011

Email: nonglamsuctayninh@gmail.com