Hồi ức về mẹ

Chuyên mục: Truyện ngắn - Bút kí - Tùy bút Được đăng: Chủ nhật, 27 Tháng 11 2011 Viết bởi Nguyễn Duyên

HỒI ỨC VỀ MẸ

Nguyễn Duyên

Không biết từ bao giờ, mà chúng tôi gọi mẹ bằng mợ,gọi cha bằng cậu ( cậu tôi mất từ năm 1987) chỉ biết khi lớn lên anh chị gọi vậy mình gọi theo. Mấy chục năm qua tiếng cậu mợ thân thương thiêng liêng văng vẳng mãi trong lòng chúng tôi. Đời của mợ suốt 90 năm dài trên cõi tạm nầy gian nan cực khổ vì các con giờ đã kết thúc trở về cát bụi cùng tổ tiên,mợ 16 lần mang nặng đẻ đau…giờ chỉ còn lại 9 người con – những anh chị trước qua đời lúc còn nhỏ từ những năm dịch bệnh đậu mùa ở Trảng Bàng xãy ra 1945 mà chúng tôi không thấy mặt, không biết, chỉ nghe kể lại thôi.

            Thời niên thiếu ,cậu mợ đã mua cho chúng tôi cây đàn mandolin để chúng tôi học đàn cùngmột ông thầy ở xóm, dòng máu văn nghệ ấy đeo mãi khiến chúng tôi mê văn nghệcho đến hôm nay.Những năm thập niên 1940 bà là một trong những công cấy có hạng ở xứ Sóc Nóc – Soài Riêng,tới mùa cấy là trùm vạn đến kêu liền liền vì khi đicấy vào những đêm trăng sáng tiếng bà hò theo gió vang xa cả cây số…Sau đó có loạn lạc bên Miên, gia đình về Thủ Dầu Một sinh sống mới sinh ra hai anh chị tôi,bàgiỏi lao động ,lại giỏi việc buôn bán,những năm 50 hay theo đoàn công voa vềChợ Lớn bán heo con,bán trái cây,bán trâm rừng…có lần bà xuống xe bị té gãy tay nên từ đó nghỉ đi bán đường dài về Ngã Ba Cây Khế làm ruộng.

               Rồi đếnnăm 1954 gia đình tôi về vùng đạo xứ Long Hoa làm ăn sinh sống bà lấy nghề bán thuốc rê sinh nhai nuôi con,bà bán rất đắt hàng ,vì những người Miên hay quamua,bà lại biết tiếng Miên nên giao tiếp rất tốt,gia đình tôi  khá sung túc nổi tiếng là đại lí Châu Nam xứ Long Hoa, nuôi 9 người con ăn học đến nơi đến chốn.Sau 75 gia đình lại vất vảnhư mọi người làm ăn khó khăn ,tưởng chừng đi lên vùng kinh tế mới ở rồi,nhưng một tay bà lại tiếp tục buôn bán mỗi ngày đi xe than ( hồi đó không có dầu xe phải chạy bằng than ) tôi đưa bà ra Giang Tân về Chợ Trời biên giới buôn bán,ngày ngày đội nắng đội sương, mỗi lần về nhà mợ  mua được miếng thịt về ăn là chúng tôi mừng vôkể.Sau nầy ,tôi ra riêng về vùng Ao Hồ ở, bà vẫn thường xuyên lên thăm cháu và không quên mua thức ăn tự tay bà làm,hai mẹ con thi thoảng cũng uống vài chút bia cho vui

               Từ năm1996, mợ bị tăng huyết áp phải đưa về Sài Gòn cấp cứu, lần đó tưởng đâu không qua khỏi, bà hôn mê suốt suốt gần một tháng, bác sỹ đã lắc đầu khuyên gia đìnhchọn ngày đưa về nhà… nhưng chúng tôi không chịu nói rằng nếu số mợ chết thì xin cho chết nơi bệnh viện luôn,không ngờ nửa đêm bà  tỉnh dậy, rồi từ từ hồi phục sức khỏe, mà cho đến nay bác sỹ cũng ngạc nhiên không giải thích được !?

            Mất sức lao động, mợ ở nhà con cháu chăm sóc… nhiều lần nguy kịch, nhưng mợ vẫn thoát khỏi lưỡi hái tử thần, thế nhưng lần nầy thì không qua được bà ra đi thanh thản nhẹ nhàng như một người say giấc ngủ…             Mỗi đêm đi ngang qua nhà sau nơi mợ thường nằm tưởng như hình bóng cũ còn đâu đây,tiếng nói,tiếng ho,tiếng rên thân thiết….Ôi! giờ còn đâu nữa……

Nguyễn Duyên

 

Lượt xem: 3414

© NongLamSucTayNinh.com 2011 - 2020. Thiết kế website tại MtStudio.vn

Thành lập ngày 20 tháng 02 năm 2011

Email: nonglamsuctayninh@gmail.com