Bỗng nhớ Bỗng giật mình

Chuyên mục: Truyện ngắn - Bút kí - Tùy bút Được đăng: Thứ tư, 11 Tháng 7 2012 Viết bởi Bùi Tho

Thầy Bùi Tho vừa gặp thầy Phan Minh Đẩu tại Bảo Lộc trong một chuyến thầy Đẩu đi DaLat có ghé qua nhà chơi.Sau cuộc viếng thăm thầy Tho bỗng nhớ về Trường xưa và email cho Trang Nhà một bài viết.Xin giới thiệu cùng Quý vị

 

Bùi Tho Blao

MỘT         

Chân ướt chân ráo vừa lên đến đất Long Hoa Tây Ninh .thị nhằm đợt Đại Hội Thể dục thể thao các trường Trung học.Tôi nhớ lần đó một số bộ môn được thi tại sân trường Lê Văn  Trung ,ngày ấy học sinh NLS Tây Ninh đã có đồng Phục mầu xanh dương,tôi còn  nhớ có cô học sinh be bé đánh vũ cầu  có phải tên Hoa không?hai bên người cổ động la hét um trời,tôi đứng bên cạnh chiếc xe Jeep xanh trên xe có tấm bạt phủ quần áo của các học sinh thi đấu,trong cái ồn ào cổ động  của cả  hai bên  thì tôi nghe 2 học sinh ở trường bạn nói chuyện với nhau “ ê,coi chừng tụi NLS tụi nó dữ lắm nghe nói nó đánh lộn có truyền thống, tụi nó không sợ ai đâu,,không chừng trên xe chở đầy dao búa đó,tao biết mới đây có 6 thầy giáo trẻ  mới chuyển về trường nghe nói chịu chơi lắm!  !”

Tôi bỗng giật mình,thì ra đám học trò NLS  mới gặp  thấy rất dễ thương mà dữ dằn như thế sao?

 Cho nên tôi bỗng  Giật Mình sợ học sinh mình và sợ cả học sinh  của người nữa!

HAI      

 Tôi còn nhớ ,ngày đầu lên trường TH Nông Lâm Súc Tây Ninh,lúc ấy trường là một dãy  tiếp giáp với văn phòng quận Phú Khương ,tiếp đó là các lớp của trường TH Phú Khương hình như hay trường này  cùng chung khuôn viên với trường Tiểu Học Cộng Đồng Long Hoa. Phải nói là Khuôn viên khá rộng có thảm cỏ và trồng cây. Đã có những cuộc trại cắm ở nơi đó.Trong quá trình giảng dạy nơi đây hình như tôi chưa đi hết khuôn viên này không phải vì nó quá rộng mà vì khi đến trường thì các dãy lớp đều đang học và bản thân mình cũng bận rộn với giờ dạy chỉ nhớ lơ mơ rằng có hai cổng đối diện nhau :một trên đường ra Ao Hồ và một trên đường vào cổng quận.Hình như dãy phòng học của NLS mới được xây dựng dạng nhà tường gạch lợp tôn kẽm. Trong lúc các dãy lớp khác được xây dựng theo kiến trúc của Pháp với tường xây và mái ngói?Và tôi cũng nhớ là NLS cùng các lớp 6-7 thuộc Cộng Đồng dãy lớp này cùng với NLS Tây Ninh thành một góc vuông,Vì thế sân chơi của NLS phía trước mặt là một phần tư của khuôn viên.

Và trên sân đó,các bạn chắc nhớ chứ? Là nơi tập thể dục của trường ta. Nơi đây có một hố cát dùng làm nơi nhảy xa và nhảy cao.Đến đây tôi tiết lộ cho các bạn biết,tôi rất giỏi các môn leo dây,chạy bộ và nhảy cao…vì thế trong các buổi học thể dục của các em thỉnh thoảng tôi thường ra nhảy biễu diễn ở độ cao 1m4 - 1m5 được nhiều lời  tán thưởng…và tôi đã thường xuyên như thế có lẽ lúc đó vừa khoe tài nhảy cũng như tập dợt hằng ngày? Cho đến khi chú Ba lao công gặp tôi,bảo rằng “ Thầy nhảy rất cao,rât hay,Nhưng thầy ơi,không phải trách nhiệm của thầy,với lại  thầy thích thầy biễu diễn khi đang ăn mặc như thế này sui rủi nó tét cái quần,hay ngã té trước đám học trò ..kỳ chết ! Từ đó tôi không còn biễu biễn nhảy cao nữa

Coi như Cú Giật Mình Đầu Tiên của tôi trên đất Tây Ninh đi.

*

BA 

Rồi cũng loay hoay cái chuyện nhảy một tình huống khác đã xảy ra.Số là các hoạt động hiệu đoàn của các trường thời bấy giờ rất sôi nổi,NLS Tây Ninh dù sanh sau đẻ muộn cũng vẫn cố gắng thể hiện mình nghĩa là người ta cắm trại mình cũng cắm trại về cắm trại thì chắc các bạn nhớ là tôi luôn là người trại trưởng của tiểu trại NLS cái đặt biệt nhất về  xây dựng trại có một câu trúc mà tôi vẫn thường bắt buộc phải làm cho được,ai đã từng đi những cuộc trại nhớ không?( rất mong một em nào đó nhớ được kể lại cho cái  trí nhớ già này được vui lên,trẻ lên một chút gợi ý cho các bạn biết là cấu trúc đó các bạn đã thực hiện rất tốt ở Trạ Nông Gia Tương Lai tại trường TH Nông Lâm Súc Phước Tuy ,nếu có hình minh họa nữa thì tuyệt vời),người ta đá bóng thì trường mình đá bóng,người ta có báo Xuân thì mình cũng có báo xuân …Và như thế đội bóng của nhà trường thành hình dù rằng lúc ây mới chỉ có hai  lớp 8 và 9 ,Vì là mới thành lập nên có những trận tập dượt , Trận đấu tập dượt ngày ấy tôi không còn nhớ là ai ,nhưng tôi chắc chắn nhớ  rất rỏ có hai cầu thủ đặc biệt là tôi và thầy Sơn., được tổ chức tại sân Vận động Long Hoa  bên cạnh Báo Quốc Từ trước sự theo dõi của rất nhiều học sinh Nam nữ và cả các thầy cô nữa.

Tôi nhớ rất rõ ( không nhớ làm sao được!) Một tình huống xảy  ra trên sân là bóng bay ra khỏi đường biên và lăn qua bên kia đường,tôi là người gần đó nên đã chạy theo để nhặt chắc các bạn còn nhớ lúc bấy giờ Sân vận động Long Hoa chỉ có cổng vào ở  gần Báo Quốc Từ, có một khán đài bằng gỗ lợp tôn  còn chung quanh được rào bằng kẽm gai cao cỡ 1 m…Như tôi đã nói ở trên ,vốn nhảy cao rất tốt,cho nên khi đã nhặt bóng tung vào sân tôi đã lấy đà nhảy qua hàng kẽm gai đó để rồi tiếp tục vào đá tiếp khi trận đấu còn dang dở.

Hết trận đấu,về đến nhà thay quần áo thì tôi mới phát hiện ra là chiếc quần  đùi của tôi bị rách toạt,có nghĩa là lúc nhảy qua hàng rào  quần tôi đã vướng vào kẽm gai  .

- Hú ba hồn bảy vía , vì cái tội khoe nhảy giỏi nhảy cao, lúc ấy lúc ấy chỉ thấp một phân thôi , tôi  không hiểu  việc gì sẽ xảy ra ? tình huống sẽ như thế nào nhỉ ?

-Đây là lần giật mình thật sự đối với tôi.

BỐN

1*Ai cũng biết,chương trình học của NLS ngoài chính khóa học tại trường vưa lý thuyết vừa thưc hành còn có một chương trình nữa đó là Thực Hành Nông Trại Tại Gia,học sinh sẽ làm dự án về chăn nuôi trồng trọt….chuẩn bị cho một nông gia tương lai phải lập dự án,giáo sư phụ trách nông tại hay trưởng ban xét duyệt dự án,và dự án đó được chấp nhận và học sinh phải thực hiện theo dự án đó

.Vì là nông trại tại gia cho nên thời gian chỉ gói gọn trong Đệ nhât hay Đệ nhị lục cá nguyệt  thôi có nghĩa là chương trình sản xuất ngắn ngày…..

Và tôi  nhớ Nguyễn quốc Nam lúc ấy có tên văn nghệ là Mạc Hàn Vi Linh,đã mời tôi đi chấm  kết quả chương trình Nông Trại Tại Gia của  anh ta,Các thầy và anh chị em NLS có biết Nông trại tại gia của anh là gì không? (tôi chắc giờ này NQN quên rồi) đó là mấy líp trồng dưa leo,!...quí thầy cô và các bạn NLS Tây Ninh biết ở đâu không?

- Ở Chà Là Suối đá, gần chân núi Bà Đen nghe nói gần bên mộ của ông Trịnh Minh Thế!

Tôi đã được Quốc Nam đưa đến đó để chấm điểm , chấm xong khi về đến nhà,  trễ giờ cơm, Chú Tư chú nhà hỏi “ Thầy Hai đi đâu mà về trễ thế? Tôi bảo vào Chà Là Suối Đá. Chấm điểm  Thực Hành Nông Trại cho HS. , ông ta nhìn tôi la toáng lên “ ai bảo thầy đi,thầy biết chỗ đó là gì không? Vùng của mấy ổng đó! Tui chịu thầy rồi,lần sau đi đâu nhớ hỏi ý kiến thằng già này một chút nhe.( Chú Tư,vốn là Đại Úy của Quân Đội Cao Đài trước đó đã từng là sĩ quan của Quân đội An Nam thuộc địa từng  qua chiến đấu ở Pháp)

- Cũng có một chút Giật  Mình Chứ!

2* Tôi nhớ lúc bây giờ lớp 9 B có 2  em tên Nguyễn văn Điệp cho nên để phân biệt danh sách lớp ghi là Điệp A và Điệp B.

Điệp A nhỏ nhẻ trắng trẻo mặt như con gái thích thơ văn mà bây giờ ta thấy còn xuất hiện trong vai trò của ban biên tập trang Web NLS Tây Ninh.

Điệp B to con,mặt có nhiều mụn . là một thành viên nghịch có hạng của lớp  Việc thực hành nông trại tại gia thì mức độ nhiệt tình có lẽ “sêm sêm “ với Quốc Nam thôi có nghĩa là qua quit cho xong chuyện, Và tích cũ lại lập lại,Điệp B mời tôi chấm điểm THNT tại gia nhà Điệp B ở Thanh Điền ? và tôi đã lên đường cùng với một số em khác khi đến nơi thì Điệp chỉ cho tôi xem mấy hàng hoa Vạn Thọ trước sân nhà. Lần đó tôi còn nhớ mẹ của Điệp bước ra sân lên tiếng “ Xin lỗi ở đây ai là thầy ,ai là trò sao tui thấy ai cũng trẻ măng hết  vậy ? “

Lần đó tôi mới thấy được cảnh một sĩ quan dùng roi điện để đánh một binh lính dưới quyền về vụ phá hoại tài sản của dân ( thay vì muốn uống nước dừa anh ta có thể mua,xin để người ta leo hái, đằng này anh ta dùng súng M 16 bắn lên quà dừa rồi lấy nón sắt hứng nước uống.Nhưng nào chỉ có một quả  đâu ,đạn xuyên qua cả chùm dừa) nói là đánh bằng roi điện ,không phải như roi phóng điện như bây giờ mà người ta dùng  những sợ dây kéo điện thoại bó lại làm roi,cái tên roi điện ngày ấy là như thế..

Tôi kể chuyện này ,cho các bạn biết là lúc đó cuộc đụng độ ác liệt giữa 2 bên tại Thanh Điền giằng co cả tháng trời, nghe nói phải đem lính nhảy dù lên.giải quyết.và tôi đã chứng kiến cuộc đánh bằng roi điện như đã kể.Có nghĩa là ở Thanh Điền đang có đánh nhau,và trận chiến chưa hoàn toàn yên ắng.

Lại một lần nữa ông Đại Úy Cao Đài kiêm chủ nhà trọ giận giữ quát lớn tiếng với tôi  về vụ này “ Tại sao thầy Hai không nghe lời tui? Dám đi vào chỗ đó?  Súng Đạn nó có chừa ai đâu?

ông Điệp này cũng giống như ông Quốc Nam thôi. Mời tôi vào những chỗ hiểm nguy đây Có thể. trong ý nghĩ các vị ây thời đó chắc nghĩ là tôi xuề xòa bảo xa quá ,nguy hiểm quá  sẽ không đi , để có thể cho điểm  mà không cần đến nơi….Ai dè tôi lên đường phải không?

*Tôi thì giật mình về  2 chuyến đi đó, và tôi chắc  là cũng  có 2 cái giật mình khi tôi chấp nhận lên đường để tìm đến  mấy líp dưa leo dưới chân núi Bà Đen,mấy hàng Vạn Thọ ở Thanh Điền!của Nam của Điệp ???

* NĂM

Tôi kể ra đây không biết có còn bạn nào nhớ không? Lần đó có khá nhiều anh em tham dự và bây giờ qua  40 mươi năm rồi  chỉ nhớ sự việc mà quên các thành viên tham dự  mất rồi. ,tôi mang máng thế thôi  ..hình như có Hoàng Thái,Thắt,Nam, ngọc Sương,Kim lang,Điệp A,…nếu có ai từng tham dự cuộc đi này thì lên tiếng nhé!

-THA LA XÓM ĐẠO là một bản nhạc thịnh hành vào thập niện 1960 cùng thời với bài  Màu Tím Hoa Sim,Đồi Thông Hai Mộ… Vì thế trong một lần rảnh rổi thầy trò chúng tôi đã có một cuộc du ngoạn đến vùng đất này.. Nhớ rằng,sắp vào Trảng Bàng ,ngay chỗ ngã ba vựa heo  theo hướng Tây Ninh –Sài gòn ,rẽ   tay phải  theo đường đất đỏ,đi thẳng ,không nhớ là xa gần bao nhiêu, hình như đến gần bờ sông,giáp giới với Đức Hòa Đức Huệ ngày xưa ? Tha La là một cái xóm nhỏ mà trọng tâm là Nhà Thờ  của  Dòng  Nữ Tu Kín .Chúng tôi tập trung ở sân nhà thờ,khu nhà được kiến trúc theo lối Pháp, để rồi chúng tôi chỉ rầm rì to  nhỏ chuyện trò ,không ca hát  dù có mang theo đàn,không dám làm kinh động khung cảnh chung quanh bởi lẽ qua cách khung kính  nhìn vào bên trong nhìn thấy những sơ mặc đồ trắng lặng lẽ đi lại như những bóng ma . Tôi còn nhớ là trưa đó chúng tôi ăn bánh mì,xì dầu,chuối…và nhớ không biết có những cuộc chơi nào? Mà tôi đã quên?..Chỉ nhớ  lúc ra về trời đã xế chiều,cả đoàn chúng tôi ra về gần đến ngã 3 gặp quốc lộ 1 ,đến một đồn lính nghĩa quân thì bị bắt lại với lý do là làm gì trong đó giờ này mới ra,nơi ấy là căn cứ của Cách mạng.

 -Thì ra thế,nào tôi có biết,

Cuối cùng  ,sau một hồi năn nỉ, chúng tôi cũng được ra về….

Và lần này rút kinh nghiệm hai lần trước,khi được hỏi đi chơi ở đâu? Tôi chỉ bảo là chơi ở Trường Lưu và Trí Huệ Cung cho chú Tư Chủ nhà khỏi trách cứ là cứ tìm vào nhưng nơi nguy hiểm mà chơi!

*SÁU

Có một cuộc nhậu ở khu cư xá thuộc nhà máy cao su Vên Vên,không nhớ là cơ duyên nào mà tôi có mặt trong nhóm đi chơi đó gồm các thầy cô mà thôi ,cũng không nhớ chính xác  những ai cùng đi hình như có thầy Rở,thầy Tài,Đẫu,…?  chỉ nhớ có một người duy nhất là cô Trần thị Hoàng,Bởi vì chính tôi là người chở cô Hoàng đi bằng chiếc SS 67 mượn  của Nguyễn Hoàng Thái….

Tàn tiệc đã quá trưa, khi chào ra về,thì khách chủ vẫn cò kè không chịu dứt,mặt dù đã ngồi trên yên xe  vẫn không khởi hành được ,nhà chủ vẫn tiễn chân hai ba ly bia con cọp nữa ,gọi là “hổng uống thì hổng đươc dzề! “

Riêng tôi,đã chếnh choáng say rồi. Thấy thế cô Hoàng mới lên tiếng bảo để cho cô lái ,tôi bảo là không sao chị yên trí đi tôi chạy được mà! Bởi lẽ ,anh bạn nào chắc cũng giống tôi khi đã vào vài ly lừng sừng rồi thường lái xe chạy mát lắm thêm vào đó mình là nam nhi nữa ai mà để cho đàn bà  phụ nữ lái xe chở mình? Và như thế sau khi bức ra được khỏi khu vực nhậu nhẹt ấy chúng tôi lên đường trực chỉ Long Hoa.,Nhớ rất rỏ là  con đường Tây Ninh –Gò dầu  lúc bấy giờ đang sửa chửa,mặt đường bị cày xới và trải đá  và đặc biệt trong thời chiến những chiếc cầu bị phá phải làm cầu tạm thường cao hơn mặt cầu cũ nên bên này cầu không nhìn thấy được bên kia,  khi xe tôi  chớm lên một đầu cầu thì thấy đầu bên kia một chiếc Jeep lùn của Quân Cảnh  Mỹ cũng chớm lên cầu. chớp đèn, tôi hiểu ngay rằng đàng sau nó là một đoàn “ Công voa”( một đoàn xe) Tôi cố giữ vững tay lái cùng nghe lời nhắc nhỡ của  cô Hoàng…và đúng thật bên kia cầu một đoàn thiết vận xa  M 113 đang ầm ì tiến lên ,vì chạy đoàn nên những tay lái đều ngồi trên mui lái bằng cần lái phụ có nghĩa là việc dừng thắng rất khó khăn..dù rằng chiếc xe jeep vẫn né đường cho tôi qua cầu , nhưng nghe tiếng động cơ ầm ầm và cơn bốc của bia nổi lên ,tôi đã loạng choạng tay lái,nhóm tài xế Thiết vận xe thấy thế đã dùng thanh sắt gỏ lên inh ỏi và la hét  may mắn là cô Hoàng đã ôM cứng vào tôi để tôi gượng lấy được  thăng bằng trên khoảng đường lỏm chởm đá vừa mới rải này..Rồi tôi chỉ nhớ  xe nghiêng muốn chạy xuống ruộng lúa,tôi gượng kéo lại thì xe lại đâm ngang lộ, tiếng la hét càng to hơn…may mắn nhờ đống đá giữa đường đã  đẩy đầu xe tôi nghiêng ra phía lề , và tôi đã ngã xoài xuống,bất lực , nằm đó như chấp nhận, chờ đợi một cách thụ động…tiếng động cơ của thiết vận xa  to dần  với khoảng đất rung lên,người như chết lặng đi…. Cứ như thế tiếp tục,tiếp tục … cho đến khi  cô Hoàng kêu  và kéo tôi dậy khi  đoàn xe đã đi qua….tôi và chiếc xe đang nằm trên một bờ ruộng

Không nói thì các bạn  biết rồi, nếu không nằm ở chỗ đó mà nằm ngay trên đường  thì mấy chiếc Thiết vận xa của Mỹ sẽ bị lật nhào hết  và tôi bây giờ chắc chắn  là lên tới Sao Hỏa rồi !và  Bùi tho –chuyện bây giờ mới kể không phải dông dài kể lễ nữa phải không?

BÙI THO

 

Lượt xem: 3375

© NongLamSucTayNinh.com 2011 - 2020. Thiết kế website tại MtStudio.vn

Thành lập ngày 20 tháng 02 năm 2011

Email: nonglamsuctayninh@gmail.com