Mưa đêm nay bài thơ một thời không quên
Đối với những người yêu văn nghệ ở Tây Ninh trước năm 1975 hầu như không ai là không biết đến bài thơ Mưa đêm nay của Trường Anh (một nhà thơ nhà giáo ở Gò Dầu) và càng ái mộ hơn nữa khi bài thơ nầy được nhạc sỹ Anh Việt Thu phổ nhạc vào năm 1966
Cuối năm 1959 thi sỹ Vũ Hoàng Chương đọc bài thơ Mưa đêm nay của thi sỹ Trường Anh người Tây Ninh và ông tự nhận: Ngâm lên thấy đổ xuôi về đúng hướng, vang dội vào đúng kích thước tâm tư
Và ông tự hứa với mình: Tôi đã tự hứa với mình sẽ phải giới thiệu một cách xứng đáng cùng các bạn yêu thơ khi nào tác giả quyết định việc xuất bản. Lời hứa từ những 5 năm... Đến năm 1964 bài thơ được xuất bản trong Tuyển tập thơ Mưa đêm nay do thi sỹ Vũ Hoàng Chương đề tựa đã gây tiếng vang trên văn đàn và được đọc giả yêu thích.Sau đó nhạc sỹ tài hoa Anh Việt Thu có một thời gian làm thầy giáo dạy nhạc ở Tây ninh ( 1964-1965) đã phổ nhạc bài thơ này thu vào dĩa hát Việt Nam với giọng hát của ca sỹ Hoàng Oanh và ban nhạc Nghiêm Phú Phi đã chắp cánh cho bài thơ vốn đã hay càng bay cao và bay xa hơn nữa , đọng lại trong lòng khán thính giả đến tận hôm nay.
Nhân nhà thơ Thiên Hà người bạn thâm giao của nhạc sỹ Anh Việt Thu có tặng tôi bản nhạc Mưa đêm nay do Việt Nam nhạc tuyển ấn hành năm 1966, Minh Phát và Tinh Hoa Miền Nam phát hành
Là người cũng có những kỷ niệm với thi sỹ Trường Anh và kính mến nhạc sỹ Anh Việt Thu ( hiện nay cả hai đã mất, Anh Việt Thu mất ngày 15/3/1975 tại Saigon,Trường Anh mất ở Gò Dầu – nhà thơ Trường Anh có một thời gian dạy học ở Trường Trung học Phú Khương (nay là trường THPT Lí Thường Kiệt). Cầm bài nhạc trên tay, tôi muốn chia sẻ và giới thiệu đến các bạn thâm giao và mọi người bài thơ phổ nhạc vang dội một thời và còn mãi với thời gian
Mưa đêm nay
Trường-Anh
Thăm thẳm đường trường tôi người cô độc
Mòn gót giầy cắm trọ quán đêm nay
Mưa Cẩm Giang như niềm đau ai khóc
Đường sụt sùi qua mấy nẻo truông lầy…
Cho cốc cà phê cô hàng xanh tóc
Ta uống đắng cay hay mắt em say
Nghe đâu đây ai cười lên vỡ ngọc
Thấy đau chúng mình một kiếp trắng tay
Thăm thẳm đường trường tôi người cô độc
Mòn gót giày cắm trọ quán đêm nay
Cẩm-Giang ơi đây ngày xưa tang tóc
Xiềng khua chân rổn rảng kiếp đi đày
Cô hàng xanh tóc, cà phê đầy cốc
Miệng em cười nhạt đắng chở màu cay
Cẩm-Giang ơi đây nhà xiêu tróc nóc
Mồ những ai nằm trăng lạnh gió lay…
Cổng biên thùy lòng tham luôn dời cọc
Rồi với thời gian người chết xanh cây
Cho thêm nữa cà phê sao em khóc
Ta hiểu rồi lòng đã cảm thương vay
Nước sông Vàm Cỏ nguồn xuôi trong lọc
Chắc có mang hoa về quán ngày mai
Cho thêm nữa và em thôi dừng khóc
Trời hết đêm rồi nắng sẽ dâng ngày
Tôi, tôi là khách lữ hành cô độc
Vỡ lệ nằm nghe mưa quán đêm nay
Trường-Anh
(photo: NguyenQuocNam Saigon )
Tin mới
Các tin khác
© NongLamSucTayNinh.com 2011 - 2020. Thiết kế website tại MtStudio.vn
Thành lập ngày 20 tháng 02 năm 2011
Email: nonglamsuctayninh@gmail.com