Bến đỗ cuối cuộc đời

Chuyên mục: Một thoáng Nông Lâm Súc Được đăng: Thứ sáu, 21 Tháng 10 2011 Viết bởi Ngọc Huệ

Biết rằng rồi ai cũng đến …Số phận chăng! “Biết mình sai lầm, thì tiếng kẻng báo đến giờ nộp bài sắp đỗ”, đâu còn thời gian để mà sửa sai, bạn tôi nói bằng một giọng thâm trầm chịu đựng. Đối với người khác có thể nói rằng: “Mọi việc có thể làm lại từ đầu, trừ cái chết”. Nhưng Huỳnh Công Hiệp thì không thể..! Với nhiều chứng bệnh đã ngăn trở việc phẩu thuật cột sống của anh nên đành sống để, thác mang theo.

          Anh Nguyễn Quốc Nam hỏi thăm Hiệp sức khỏe hiện nay thế nào?, bằng giọng trầm đục, Hiệp nói: Hai cái chân nay tê mõi tùm lum, đi phải nhấc từng bước, lê chân chậm chạp, hai cánh tay cũng thế, cầm nắm không chắc, dỡ không lên được cao. NH đến thăm Hiệp vào buổi sáng trời mưa giăng mờ trời, tiết trời lạnh lẽo làm chứng đau nhức càng tăng. Nhìn bạn, mà chỉ biết nhìn, xót xa đến mấy cũng đành chịu thôi. Điều có thể làm được là thăm viếng nhau, gọi điện thoại để nói lên lời tâm sự. Nếu còn trả lời, có nghĩa là chúng mình chưa mất nó.

          Lần này đi công tác về tỉnh nhà, vì muốn thăm bạn nên Ngọc Huệ đi xe Honda. Từ Sài gòn đến ngã ba Đất sét rẽ vào độ 6km, đến chợ Suối Ông Hùng. Chờ Hiệp, khi thấy Hiệp đến…nó nhìn NH bằng đôi mắt đượm buồn mang màu ký ức, thêm một chút thời gian, nó chậm rãi nói: Đi đường cẩn thận, nhớ mang theo áo mưa vì trời lúc này hay mưa bất chợt lắm. NH nghĩ, có lẽ là không biết phải nói gì khi Hiệp thấy người bạn gái năm xưa, người con gái của hơn 38 năm về trước.

          Bổng chốc nhớ lại, cách đây 38 năm, NH truy tìm thủ phạm đã viết bốn câu thơ chiếm muốn hết vách tường phía ngoài lớp học. Thời đó, cũng nghi là hắn, nhưng rất ghét hắn và không khi nào nói chuyện. Cho đến ngày ra trường năm 1974, biệt tăm biệt tích. Rồi cách nay hơn 10 năm, gặp lại Hiệp tại nhà của Mai Văn Tài ở huyện Tân Châu (Tây ninh). Tài bảo đây là Ngọc Huệ. Hiệp không tin. Tài nói cách nào cũng nhất quyết không tin, lúc sau. Bổng dưng Hiệp phấn chấn nói lớn: Đâu đâu, lại đây rồi xoay lưng lại đi để tui nhìn dáng đi xem. Tài cùng NH phá lên cười nhưng Hiệp thì nghiêm túc như sắp sửa bắt gặp điều gì đã mất. NH cũng làm theo lời, và… nó la lớn, đồng thời vỗ tay thật to “đúng rồi”, đây là NH. Hóa ra ngày còn ngồi chung lớp. NH ngồi bàn đầu, Hiệp ngồi bàn gần cuối lớp, chỉ nhìn nàng từ phía sau,  nên giờ phải nhìn dáng đi mới nhận ra.

          Sự hiên ngang, sức lực cường tráng của một người con trai năng động nay đã mất hẳn. Vì hoàn cảnh kinh tế, và lý do gia đình Hiệp đã để bệnh chồng bệnh, đến khi có sự thúc giục của bạn bè , lời hứa từ một hội từ thiện và Hiệp đã nhờ Nguyễn Văn Tấn đưa đi khám bệnh thì bác sĩ bảo rất khó điều trị khỏi..! Xót xa cho một kiếp người từng tung hoành, bôn ba suốt thời tuổi trẻ, nay sống với người em gái nơi vùng sâu vùng xa của huyện Dương Minh Châu cô đơn khi bóng chiều của cuộc đời dần đến...Hy vọng các bạn khóa 3 sẽ đến với Hiệp trong những phút giây nầy.

         

                                                                                          NGỌC HUỆ

 

Lượt xem: 3575

© NongLamSucTayNinh.com 2011 - 2020. Thiết kế website tại MtStudio.vn

Thành lập ngày 20 tháng 02 năm 2011

Email: nonglamsuctayninh@gmail.com