Chiếc áo nâu dĩ vãng

Chuyên mục: Một thoáng Nông Lâm Súc Được đăng: Thứ ba, 29 Tháng 11 2011 Viết bởi Võ Thanh Nghi

TrangNha xin giới thiệu bài viết của Thầy Võ Thanh Nghi nguyên là Hiệu trưởng Trường trung học NÔNG LÂM SÚC AN GIANG trước năm 1975                     

                      CHIẾC ÁO NÂU DĨ VÃNG                     

  Hồi đó,nhà mình nghèo lắm,không biết nghèo kiểu gì mà nhà cứ trống  hoắc,trống

hươ.Cha mẹ rất vất vả làm thuê,cấy mướn mà chẳng thế nào nuôi nổi mấy miệng

ăn,vừa tuổi lớp,tuổi trườngcho bằng những gia đình lân cận.

  Mang tiếng là nông dân nhưng chẳng có tất đất nào để cuốc để cày.Ở độ tuổi 15

ăn chưa no .lo chưa tới.mình chỉ phụ giúp gia đình như đem cơm,dụng cụ ,cái nón

bình nước mà Ba và các anh bỏ quên trước khi ra đồng khi bình minh ló dạng.Đôi

khi Mẹ còn sai vặt nào quét sân,quét nền nhà.Không biết cái nền nhà có từ bao giờ

mà nó già nua cù kỹ,lở loét tùm lum mà Ba không có thì giờ sửa chúng cho bằng

phẳng,chổ thì còn xi-măng,chổ thì nền đất lồi lỏm,đủ thứ ổ lợn ổ gà mổi lần Mẹ bảo 

quét nhà là một hình phạt ghê gớm.Đã thế khi vắng một chút là lủ gà tranh nhau vào

bươi móc,chắc có hạt cơm nào rơi vải ở đó mà mình không biết,....Nền nhà là nơi

duy nhứt để bọn mình vuiđùa,tuổi thơ của mình chỉ quanh quẩn ở đó.Ở đó mình có

một thiên đường trò chơi mình giấu dưới gầm giường cùa Mẹ như lon sỏi mình chọn 

thật kỹ,thật tròn trịa để chơi ô ăn quan.Một trái banh tennis cũ và bó đủa tre mà Ba mình 

vót nhẳn nay đã ngã màu thờigian để chơi banh nẻ.Một đoạn dây xơ dừa được cuộn lại 

cẩn thận chờ lũ bạn tới rủ rêthì đem ra nhảy, mà chỉ nhảy trên cái nền nhà lồi lỏm ấy.Mổi

lấn như thế,đất cát bay tung tóe,khi các bạn ra về lại quét,lại dọn cho sạch kẻo Mẹ đi

chợ về không cho phần bánh,hay kẹo the mà tôi thích nhứt.

 

    Buổi cơm chiều ở vùng quê nầy quen dọn trên nền nhà,trên chiếc chiếu lác trai phía

trong ngạch cửa ra vào,nơi có nhiều ánh sáng nhất.Chiều ở quê thật êm ả.thật thanh

bình.Có ánh trăng thì người ta tranh thủ đang đát hay làm cho xong công việc dở dang

nào đó và bữa cơm chiều thành buổi cơm tối hồi nào không hay.Thời gian ấy mình 

thật rổi rảnh,mình cỏng em sang nhà hàng xóm xem các bạn  chơi trò bắc kim thang 

cà lang bí rợ.......đến lúc Mẹ gọi ba hối,bảy lượt cũng chưa muốn về.

   Tuổi thơ củamình như thế êm đềm trôi , .....trôi.........

    Rồi mình thi đậu vào trường Nông -Lâm-Súc Cần-Thơ.Mình rất hảnh diện vì cả Tỉnh

có mình đậu,còn buồn thì nhiều vì mình phải xa bạn chung trường,chung lớp.

    Ngày tựu trường đã đến,tất cả học sinh phải mặc đồng phục.Mẹ may cho mình chiếc

áo semi màu nâu,vất vã lắm hàng tuần mới xong.Đó là chiếc áo duy nhứt cho tới bây giờ 

còn nguyên vẹn.

 Bây giờ đến ngày giỗ Mẹ,mình thường đem chiếc áo ấy ra ngấm nghía,vuốt ve như

được ôm ấp Mẹ. như đang đượccầm tay Mẹ nâng niu vậy.Hơi ấm của Mẹ vẫn còn đó.gian

lao vất vã của gia đình ngày xưa như vẫn còn đó Mẹ ơi.

  Chiếc áo nâu Mẹ chọn đã thể hiện màu đất bazan đất đỏ cao nguyên trong đó có những

cánh rừng bạt ngàn,trong đó điểm lấm tấm mồ hôi nông dân cần cù và nó cũng ẻo lã như

những cô thôn nữ mỗi chiều về giặt lụa trên sông và nó cũng quyến rũ,ôm ấp hai dòng

sông Tiền và sông Hậu để cho ra những dòng sông nhỏ rất thuận tiện lưu thông sông nước.

 Ôi,chiếc áo nâu rất tuyệt vời trên tất cả chiếc áo đồng phục mà mình đã thấy...

    Đất nước thay đổi, áo nâu kia chỉ còn là kỷ niệm khó quên, bao nhiêu bạn bè cùng

chung số phận.Lắm lúc dạo phố bất chợt thoáng thấy màu áo nâu ai kia đã mặc lướt qua,mình

định gọi làm quen,nhưng nhin lại là khách qua đường thật nuối tiếc..

                               

   Thời gian trôi thật nhanh ,mới đây mà đã 5 năm theo ngành Nông nghiệp,cái ngành mà

Cha,Mẹ mình ưng ý nhất,chắcai cũng hiểu điều nầy.Mình thương vùng quê nghèo xơ xác đó

nhưng mình có làm được gì đâu.Một tấm lòng vì muôn vạn tấm lòng thì mình không thể,nó

to tác quá,mình chỉ có thểgóp một phần thu nhập nhỏ bé của mình vào quỹ nhường cơm

xẻ áo của Hội Nông dân hay phổ biến  những kiến thức mình đã học được ở các Thầy hay 

những kinh nghiệm mà mình có được..........cũng là cách giúp cho những người quê

nghèo khổ kia đỡ phần lam lũlà mình an tâm rồi.Không ai trách người sinh ra, liền được 

sung sướng và chẳng ai tráchkẻ đã bao đời vẫn phải đói nghèo. Có trách thì trách những

người nhiều tiền,lắm của mà chẳng khi nào mở lòng ra trước những mãnh đời vất vã gian

lao,tay lắm chân bùn mà suốt đời không đủ cái ăn,cái mặc...

Hàng cây phựợng vĩ đã bắt đầu hết thắm .Tiếng ve sầu già nua khàn đặc mùi nắng oi ả

của mùa hè cũng thưa thớt dần. Mình cũng  chuẩn bị  sắm sửa quần áo mới cho con vào lớp

vào trường như bao bọn trẻ khác.  Bọn trẻ bây giờ hạnh phúc thật,chỉ cần đi shoping một

thoáng là có đủ thứ cần mua.Chẳng bằng ngày xưa,muốn cho con chiếc áo mới,Mẹ mình

phải vất vã biết nhường nào,chiếc áo nâu mình đã mặc suốt năm theo học Nông Lâm Súc ngày nào

nay mình vẩn còn giữ làm kỷvật quí hiếm nhứt trên đời nầy.

 Không biết ngày sau con mình, có thương mình bằng mình thương Mẹ không nhỉ ?

 Riêng mình rất thương mẹ,bởi mẹ suốt một đời tần tảo nuôi con. .

 Trước lúc đi xa,Mẹ vẫn chỉ tấn áo nâu đã sờn vai,bạc màu theo năm tháng,tấm áo ấy gói cả

cuộc đời của Mẹ.

Hạnh phúc biết bao nếu ai còn Mẹ,còn Cha.

Xin hãy sống cho trọn đạo làm con, để không phải hổ thẹn với đời...

                         Vothanhnghi K1CN (1963 )      

 
Lượt xem: 4035

© NongLamSucTayNinh.com 2011 - 2020. Thiết kế website tại MtStudio.vn

Thành lập ngày 20 tháng 02 năm 2011

Email: nonglamsuctayninh@gmail.com