Truyện ngắn, bút ký, hồi ký
Điện thoại của Mẹ
ĐIỆN THOẠI CỦA MẸ
Ngữ Yên
Kính dâng lên hương hồn mẹ thân yêu
(Nhân ngày Lễ Vu Lan Mùa báo hiếu 15/7/Kỷ hợi 2019)
Suốt ngày ở nhà hiu quạnh một mình nên mẹ tôi rất thèm tiếng người, hễ nghe tiếng của ai ở phía trước là bà lọ mọ đi lên , dù quen hay lạ : một người hàng xóm, một bà lão bán vé số, một người đi đường dừng lại. Bà hỏi chuyện đủ thứ, chuyện đâu không, mà khi hỏi là hỏi cho tới cùng: từ gia đình, con cái, quê quán, nhà cửa,
Chuyện bây giờ mới kể
Chuyện bây giờ mới kể
THẬT LÒNG
Bùi Tho
Tôi nhớ thật rõ là trường TH NLS Tây Ninh có 2 nhân viên tạp vụ mà ngày đó chúng ta đã dùng từ ngữ là lao công. Một người là người Bắc quen gọi là bác Ba, một người là người Nam quen gọi là chú Năm.cũng có thể là Chú Ba, Bác Năm tôi không còn nhớ nữa.. Cái dở nhất của tôi lúc đó là không biết tên thật, tên cúng cơm của nhị vị “cai trường “ấy.
Tôi lại nhắc đến cái chữ cai trường rồi.
Bài Thơ Khác của Huyền Chi
Bài Thơ Khác của Huyền Chi
Phạm Công Luận
Mấy năm trước, tôi gặp một kỹ sư người Nhật gốc Việt và được anh kể khi còn bé thường được người trong họ là cô Hồ Thị Ngọc Bút, bút danh là Huyền Chi, dắt đi chơi. Nhờ đó, tôi tìm được nhà thơ Huyền Chi, người sáng tác bài thơ Thuyền Viễn Xứ được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc. Câu chuyện cô kể về đời mình, tôi đã viết trong cuốn “Sài Gòn chuyện đời của phố” tập 4.
Trò chuyện lần đầu, tôi bất ngờ biết cô là em ruột của vị chủ nhân Hồ Gia Trang, một khu du lịch mini cách nhà cô vài chục mét trên đất Thủ Thiêm. Cách nay hơn 25 năm, tôi cùng bạn bè thường đến đó chơi vào cuối tuần, bơi dưới hồ và ngồi ăn uống quanh mấy chiếc bàn trên bờ dưới bóng cây. Thức ăn ở đó nấu ngon, luôn có tiếng nhạc không lời vẳng ra nhẹ nhàng. Chủ nhà lúc đó đã lớn tuổi, cao gầy và có dáng vẻ một viên chức về hưu. Ở khu du lịch Hồ Gia Trang, ông cho dán những tấm bảng yêu cầu hai điều với khách: Không gây ồn ào và không... chửi thề. Ai cũng nghĩ ông là một trí thức trước 1975, gặp thời thế khó khăn nên mới mở khu nhà nghỉ dưỡng mang họ của mình để kinh doanh du lịch. Cô cho biết ông anh cô là cựu học sinh Lasan Taberd, trước đây là nhà xuất nhập cảng và là đồng chủ nhân hồ bơi Thiên Nga nổi tiếng ở khu Thảo Điền trước 1975.
Nhiều người nghĩ là cô sinh ngoài Bắc nên mang ký ức về quê hương xứ Bắc cùng con sông Đà và đưa vào bài thơ “Thuyền viễn xứ”. Nhưng chính xác là cô Huyền Chi sinh ở Tân Định thuộc Sài Gòn, chỉ biết miền Bắc trong những dịp hè ra thăm quê trước 1954 và cho đến nay, cô vẫn chưa từng đến Đà giang. Cô viết bài thơ Thuyền Viễn Xứ bằng nỗi đau khi chứng kiến những cuộc chia ly trong gia đình người Nam kẻ Bắc, qua các biến cố của đất nước. Trí tưởng tượng đủ cho người đọc thơ của cô cảm thấy rung động, dẫn đến hình thành ca
Chuyện mất chuyện còn
CHUYỆN MẤT, CHUYỆN CÒN
Bùi Tho
Gần đây, có dịp qua lại đường Nguyễn Hữu Cảnh, dựa tường xưởng Ba Son ngày xưa, là con đường nơi chốn phồn hoa, thỉnh thoảng thấy bày bán lan rừng, làm tôi nhớ lại một câu “ Sài Gòn cái gì cũng có “ Dĩ nhiên là lan rừng cũng phải có. Nhớ ngày nào, hình ảnh những giò lan được bày bán ở những Kiosque có tên có hiệu trên đường Nguyễn Huệ , đa phần là thành phầm chứ không bán mớ bán sô như bây giờ. Nhìn mớ lan bày bán đó, chính là lan rừng .Tôi cũng tự nhủ, tự an ủi, tự mừng
Không bao giờ quên
Không bao giờ quên…
PHAN MINH ĐẨU
Năm 1965 Nha Học vụ Nông Lâm Súc thí điểm mở lớp 6 Nông Lâm Súc tại hai trường. Một tại Trường Cộng đồng Búng (tiền thân của Trường Trung học Nông Lâm Súc Bình Dương) và một tại Trường Cộng đồng Long Hoa (tiền thân của Trường Trung học Nông Lâm Súc Tây Ninh. Tôi và anh Nguyễn Tấn Tài được Bộ Giáo dục bổ
Về Đồng Nhân học hiệu
Về ĐỒNG NHÂN HỌC HIỆU
Bùi Thọ
Khi tôi , học trường tiểu học công đầu tiên của xứ Blao , ngôi trường ở triền dốc nhìn xuống suối Bảy Chẻ. ( nay là vị trí nhà hàng Tâm Châu Bảo lộc, ( 2018) Ngôi trường đầu tiên ấy tôi còn nhớ 2 vị thầy đầu tiên là thầy Huỳnh Cữu và thầy Nguyễn Nhơi.
Lúc đó cũng biết được rằng ở Phẹc có một trường học mang tên Tập Thành mà dân bấy giờ quen gọi là Trường Tàu, bởi lẽ trường học dành cho con em của người Hoa quanh vùng, dù rằng ở đó người Hoa không nhiều bằng khu trung tâm trước văn phòng quận Blao. Được biết bà con người Hoa đa phần làm nghề buôn bán, cho nên ngôi trường dành cho họ cũng có vẽ cao sang uy nghi đường bệ hơn, nội nhìn cách ăn vận đồng phục của học sinh là đã thấy sự khác biệt rất xa với học sinh người Việt rồi.
Nhờ có Thanh con Bà ba Ngô, có Sĩ Vinh Sĩ Hiển là dân Phẹc, tôi đã có dịp vào chơi trong trường và vô cùng thán phục các chưng bày về môn vẽ và thủ công của học sinh